Chương 3: Người hành nghề tang lễ (3)

— Mấy người đang uốn lượn hai chân đột nhiên thẳng tắp.

Trời ạ, đại thần cái gì, cường giả cái gì đó, hóa ra là do sương mù quá lớn tạo ra ảo giác.

Mọi người khϊếp sợ hỏi: " Sao cô sống sót được?!!!"

Bạch Thu Diệp vỗ ngực, mặt lộ vẻ vui mừng: "Bên ngoài vừa nãy có người đang gϊếŧ quỷ, tôi đang sửa mái nhà bị dột, vậy là sống rồi."

Mọi người hít vào một hơi: "Hít —— quỷ này còn có thể bị gϊếŧ sao?"

Mắt Bạch Thu Diệp lóe lên hai cái, khoa hai tay miêu tả nói: "Đúng vậy, người đó ném một thùng sắt, đập vào đầu quỷ, ba một tiếng, nó liền nứt ra."

Cô bổ sung thêm: "Như mở dưa hấu vậy."

Mọi người lại hít vào một hơi: "Hít—— "

Thật biếи ŧɦái!

Quá khủng khϊếp!

Người thanh niên buộc tóc thở dài nói: "Quả nhiên, chỉ có đại lão mới dám ra tay ngay từ đầu trong phó bản mới."

Nếu muốn gϊếŧ quỷ cũng phải trả giá rất lớn.

Đặc biệt là sau khi qua thời gian tập hợp, trước khi người thuê tới. Trong khoảng thời gian này, quỷ ngoài khu an toàn cơ bản đều rất khó giải quyết, con quỷ vừa nãy chính là ví dụ.

Trừ khi, có thể vượt cấp chiến đấu.

Vì vậy, người vừa mới hạ gục quỷ ngoài kia, chắc chắn là một cao thủ còn mạnh hơn cả Mạc Kiệt.

Người phụ nữ áo trắng nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, kinh hãi nói: "Không trách được. Luồng sát khí kia, không phải người bình thường có thể nắm giữ."

Người phụ nữ áo xanh phụ họa: "Khi người đó xuất hiện, thậm chí tôi thấy tay quỷ đang run rẩy."

Nhìn thấy sự chú ý của mọi người đang dồn vào nhân vật đột nhiên xuất hiện, người đã được nâng lên thành tâm điểm - Mạc Kiệt cảm thấy trong lòng có chút không dễ chịu.

Nhưng càng trong lúc này, anh ta càng không thể biểu hiện ra, nếu không sẽ mất đi phong thái của một cao thủ.

Anh ta mở miệng nói: "Đúng vậy, mặc dù ngăn cản một con quỷ không phải là việc khó với tôi, nhưng để đánh một đòn làm nó chạy trốn, rất khó.”

Anh ta nói xong, thuận tiện điều chỉnh lại trang phục của mình trong bóng tối.

Người phụ nữ áo trắng hỏi: "Có thực lực như vậy... Lẽ nào là người trong top 500 bảng xếp hạng?"

Bảng xếp hạng thống kê những người tham gia phó bản trong nửa năm qua, dựa trên điểm số tích lũy từ mỗi lần "biểu hiện công việc". Nó được chia thành bảng xếp hạng tổng thể và bảng xếp hạng theo nghề nghiệp.

Người phụ nữ áo trắng hỏi là bảng xếp hạng tổng thể.

Mọi người đều nhìn về phía Mạc Kiệt. Trong số bọn họ, Mạc Kiệt có đẳng cấp cao nhất và cũng là người gần với các bậc cao nhất trong bảng xếp hạng, vì vậy chắc chắn anh ta hiểu rõ thực lực của người đó hơn.

Ánh mắt như vậy khiến Mạc Kiệt cảm thấy được sự chú ý.

Anh ta trầm giọng nói: "E rằng... không chỉ vậy."

Không chỉ vậy!

Trong mắt mọi người hiện lên sự sợ hãi.

"Vậy thì... Là bao nhiêu?"

"Trước 200." Mạc Kiệt hít sâu một hơi: "Tôi đã từng gặp một người trong bảng xếp hạng, người đó nắm giữ thực lực tương tự như vậy."

Nghe vậy, mọi người vừa khϊếp sợ lại vừa sợ hãi.

Mọi người vừa cảm khái Mạc Kiệt kiến thức rộng rãi, lại nhận ra anh ta từng biết những cao thủ trong top 200.

Bạch Thu Diệp lắng nghe cuộc thảo luận của bọn họ, ánh mắt trở nên u ám khó đoán.

Thực ra, chính cô là người đã đập thùng sắt đó.

Quỷ cũng là cô đuổi đi.

Cô dám ra tay vì quỷ đó thực sự rất yếu.

Có sát khí là vì gió lạnh thổi từ bên ngoài.

Tay quỷ run rẩy là vì khi còn sống quỷ đó có mối hận lớn.

Vì thế, cô không hiểu những người này đang nói gì.

Lúc này, trong đầu cô vang lên âm thanh của hệ thống 09.