Giữa hai căn nhà là một con đường rất hẹp, chỉ khoảng hai mươi cm. Trừ khi người có hình thể hết sức nhỏ động thời hóp bụng hóp ngực nhón chân lên mới có thể đứng bên trong được, nếu không thì hầu như không thể giấu người trong cái không gian chật hẹp này.
Theo phong thủy, kiểu bố cục này gọi là "thiên trảm sát". Nó giống như một lưỡi dao chia đôi ngôi nhà, khiến cho người ở trong đó dễ gặp họa sát thân.
Bạch Thu Diệp cố nhớ lại tất cả những khu nhà trong thôn.
Nhưng không thể nhớ ra có hai ngôi nhà chen chúc ở cùng một chỗ như vậy.
Dường như nó đột nhiên xuất hiện.
Ý nghĩ vô căn cứ này khiến Bạch Thu Diệp cảm thấy căng thẳng, giống như đột nhiên bị một cơn gió lạnh thấu xương xâm nhập, làm cho da đầu cô tê rần.
Mạc Kiệt hỏi: "Bây giờ còn thấy không?"
"Chẳng lẽ ba người không thấy sao?" Phó Dao có chút cuồng loạn: "Mấy người không thấy sao? Là một người phụ nữ, cô ta đang dựa vào tường, thò đầu ra nhìn chúng ta!"
Dù trong phó bản nhiệt độ khá thích hợp, nhưng khi nghe thấy lời nói của cô ta, cả bốn người đều rùng mình một cái.
Bọn họ không nhìn thấy người mà Phó Dao nói đến, nhưng qua mô tả của cô ta, bọn họ có thể tưởng tượng ra hình ảnh một cách rõ ràng.
Trong khe hở của ngôi nhà, có một người phụ nữ tóc dài và eo nhỏ, thân thể bị vách tường ép thành tư thế quái dị. Một nửa khuôn mặt của cô ta lộ ra, ánh trăng chiếu sáng trên mặt cô ta, da dẻ trắng xám có phần xanh xao. Đôi mắt cô ta trừng trừng nhìn bọn họ, cánh tay gầy guộc duỗi ra, cố gắng đẩy thân thể biến dạng của mình ra ngoài.
"Cô đừng nói..." Giọng của người đàn ông buộc tóc run rẩy: "Chúng ta phải đi ngay."
"Cô ta muốn bò ra ngoài... Đừng mà!" Phó Dao lùi lại vài bước, như phát điên quay người chạy đi.
"Chờ một chút!" Bạch Thu Diệp bước tới hai bước, nhanh chóng bắt được cánh tay của Phó Dao.
Cô rút con dao róc xương ra, "cộp" một tiếng, đập mạnh vào gáy Phó Dao.
Phó Dao bị đánh trúng, ánh mắt trở nên mờ mịt, rồi như một đống bùn nhão mềm mại đổ về phía Bạch Thu Diệp.
Người đàn ông buộc tóc giật mình hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"
Bạch Thu Diệp: "Cậu không có mắt sao? Tôi đánh cô ta ngất."
Bạch Thu Diệp hợp tình hợp lý giải thích, làm người đàn ông buộc tóc không có gì để phản bác, cách hai giây mới hỏi: "Tôi chỉ muốn biết tại sao cô lại đánh người!"
Bạch Thu Diệp: "Cậu cảm thấy để cô ta ngất tốt hơn, hay là cô ta nổi điên tốt hơn."
Người đàn ông buộc tóc suy nghĩ một chút, cảm thấy Bạch Thu Diệp nói có lý.
Trước khi Phó Dao ngất xỉu, tinh thần đã không bình thường. Nếu để cô ta tiếp tục chạy, có thể sẽ gặp nguy hiểm không lường trước được.
Bạch Thu Diệp đẩy Phó Dao vào ngực của người đàn ông buộc tóc: "Cậu cõng cô ta đi, tôi cõng không nổi."
Người đàn ông buộc tóc môi mím lại, cuối cùng vẫn cõng Phó Dao lên lưng.
Bạch Thu Diệp quay lại nhìn, phát hiện đường phố có chút khác thường. Hai ngôi nhà chen chúc trước đó nhìn thấy đã biến mất, thay vào đó là cảnh tượng mà cô rất quen thuộc.
Ngay phía trước, nhà của Đỗ quả phụ cũng không còn xa, chỉ cần đi thêm vài bước là đến nơi.
‘Đổi lại rồi?’
Bạch Thu Diệp thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Kiệt cũng phát hiện thay đổi, vì đã có kinh nghiệm phong phú, anh ta phân tích: "Đại khái là Phó Dao bị tà ma quấn thân, chúng ta lại đứng quá gần cô ta nên cũng bị ảnh hưởng. Cái nhìn thấy lúc nãy là quỷ đánh tường, khi cô ta ngất xỉu, tà ma cũng mất đi sức mạnh, nên quỷ đánh tường cũng biến mất."
Đến nổi cuối cùng tà ma đó là cái gì, trong lòng anh ta đã có suy đoán.
Mạc Kiệt khích lệ nhìn Bạch Thu Diệp: "Dù là hành động có phần liều lĩnh, nhưng phản ứng của cô rất nhanh. có thể bổ sung cho sự chênh lệch cấp bậc."
Hơn nữa dù cô chỉ cấp 1, nhưng trong những tình huống khẩn cấp, cô lại chính là chỗ dựa tốt nhất ( ý chỉ cơ chế bảo vệ người mới á).
Viên đạn bọc đường, quỷ mới ăn!