Chương 13: Người hành nghề tang lễ (13)

"Chờ khi ra ngoài, tôi sẽ lập tức liên lạc với ba mẹ. Đã qua lâu như vậy, không biết giờ bọn họ thế nào rồi…"

Hưng phấn không thể áp nổi cơn mệt mỏi, rất nhanh Bạch Thu Diệp đã ngủ thϊếp đi.

Cô ngủ một lúc, đột nhiên tỉnh dậy khỏi giấc mơ. Trước khi ngủ, đèn trong phòng rõ ràng đã sáng, nhưng giờ đây mọi thứ đều chìm trong bóng tối.

Bạch Thu Diệp cẩn thận xoay người bước xuống giường, đưa tay dò dẫm trong không gian đen tối.

Mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ, rốt cuộc ngoài hành lang cũng có chút ánh sáng yếu ớt.

Dưới ánh sáng này, cô thấy vô số sợi xích sắt màu đen từ hư không rơi xuống, đan xen với nhau tạo thành một lưới thép khổng lồ.

Hình ảnh này giống như một bức tranh trừu tượng, nơi màu đen bao phủ và những sợi xích sắt tạo nên một khung cảnh u ám bí ẩn.

Một vùng sáng màu trắng nhạt lóe lên giữa không gian hẹp, ánh sáng đó làm nổi bật khung cảnh xung quanh, như thể hắt một hơi thở dài.

Trong ánh sáng đó, một người im lặng đứng.

Một đầu của những sợi xích sắt gắn vào sống lưng của hắn, giống như những cánh vây bằng thép đang bao phủ lấy cơ thể.

Trong vỏ kén sắt thép này, không còn sự hung dữ của dã thú, mà chỉ còn sự tĩnh lặng.

Khi ánh sáng yếu ớt chiếu vào mặt hắn, con ngươi của hắn lóe lên những đốm lửa nhỏ, chứa đầy sự kiên quyết và quyết tâm.

Người đàn ông nghiêng đầu, những sợi tóc ngắn bị gió thổi bay lên, che khuất khuôn mặt của hắn.

Bạch Thu Diệp cố gắng vén tóc của người đàn ông lên để nhìn rõ mặt hắn, nhưng khoảng cách giữa bọn họ dường như là hai thế giới khác biệt, không thể nào với tới.

"Lần sau sẽ thay đổi, ta đã —— "

Gió lớn nổi lên, màng che rơi xuống, tiếng gió nuốt mất lời của hắn đi, Bạch Thu Diệp lảo đảo ngã ngồi xuống đất, cảm thấy lạnh lẽo và bất lực.

Cô bừng tỉnh từ giấc mơ, ngồi dậy trên giường. Căn phòng vẫn sáng rõ, như thể cô vừa rơi vào một giấc mơ khác.

"Cút về đây cho tôi!"

Bạch Thu Diệp không biết cuối cùng đã nói gì, nhưng dù sao cũng chỉ là tuyệt vọng mà thôi.

Người này đã xuất hiện trong giấc mơ của cô suốt mười ba năm, bắt đầu từ khi cô bị cuốn vào phó bản. Mơ đến đây thì đã bị cắt đứt.

Khi mới bắt đầu, cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng mờ ảo, nhưng hiện tại, cô đã có thể thấy rõ nửa khuôn mặt của đối phương.

"Cuối cùng rốt cuộc hắn đã nói gì..." Bạch Thu Diệp chống cằm, ngồi khoanh chân trên giường, rơi vào trầm tư: "Nếu có thể tìm được hắn, mình nhất định sẽ đánh hắn thành cái sàng — nhưng mà thôi, mình cũng không đánh lại..."

Nghĩ đến việc mình chỉ mới cấp 1, Bạch Thu Diệp thở dài.

Lúc này, cửa phòng ngủ bị gõ. Bạch Thu Diệp hỏi một câu:

"Ai đấy?"

"Là tôi, Mạc Kiệt." Người ở ngoài cửa trả lời.

Bạch Thu Diệp liếc mắt nhìn con mèo một cái, nó vẫn đang thư thái nằm ưỡn cái bụng của mình lên.

Cô đi đến mở cửa ra, mặt Mạc Kiệt đầy nghiêm trọng đứng bên ngoài.

Anh ta hỏi: "Cô không sao chứ?

Bạch Thu Diệp thành thật đáp: "Nếu tôi xảy ra chuyện thì bây giờ có thể đáp lời anh chắc?"

“...” Mạc Kiệt nhất thời không biết nói gì: “Thôi, cô xuống đây trước đi. Đã đến giờ chúng ta phải mở phong thư rồi.”

Bạch Thu Diệp gật đầu, đi xuống tầng với anh ta.