Chương thứ bốn mươi bốn: Viết chữ
"Đi gọi Yên Xảo đến đây."
Như Quyên gọi Yên Xảo tới, Khang phi hỏi: "Cung nữ của Phùng Mỹ nhân, ngươi biết bao nhiêu người?"
Yên Xảo suy nghĩ một chút, "Thưa nương nương, nô tỳ chỉ biết thϊếp thân cung nữ Bích Nhã cùng Bích Hàm của nàng."
"Nói ta nghe một chút." Khang phi phân phó nói.
"Vâng." Yên Xảo nói, "Tháng trước, nô tỳ phụng mệnh nương nương đi Thiên Thu Uyển nghe ngóng tình hình của ba vị mỹ nhân. Đúng lúc ở bên ngoài ngự hoa viên thấy Phùng Mỹ nhân mang theo Bích Nhã cùng Bích Hàm tiến vào. Nô tỳ giả bộ như ngẫu nhiên gặp, tiến lên nói chuyện phiếm vài câu. Về sau có một lần, nô tỳ đi Tẩm Cục nhận nến, thấy Bích Hàm cùng cung nữ Hữu Nhi của Hoắc Tiếp dư ở một bên nói chuyện, xem chừng rất thân mật, nội dung cũng chỉ là chút chuyện giữa các cung nữ thường hay nói. Nhưng điều khiến nô tỳ hoài nghi chính là Bích Hàm cho Hữu Nhi một cái túi thơm."
"Giữa các cung nữ tặng túi thơm cũng không phải đại sự gì." Khang phi tuy rằng nói như vậy, nhưng lại biết rõ điều Yên Xảo muốn nói tuyệt không phải cái này.
"Vâng. Nhưng mà động tác của các nàng rất giấu giếm, giống như sợ người bên ngoài nhìn thấy. Nương nương, người không biết, nô tỳ lưu lạc ở kinh thành trộm đồ kiếm ăn, đối với những việc mờ ám như vậy luôn rất để ý." Yên Xảo thành thật nói.
Trong lòng Khang phi đương nhiên tin tưởng năng lực của Yên Xảo. Chỉ là mới như vậy, lại liên quan đến Hoắc Tiệp dư. Sự tình chẳng những không rõ ràng, ngược lại càng thêm phức tạp. Nghĩ tới đây, Khang phi nhịn không được cười khổ.
"Yên Xảo, đi dò tra Bích Hàm cùng Hữu Nhi."
"Vâng, nương nương." Yên Xảo lĩnh mệnh ra ngoài.
Khang phi lại quay đầu nói với Như Quyên ở bên cạnh, "Mấy ngày nay, ngươi trông coi kỹ từng người trong viện. Nếu thật sự quá bận, kêu Nguyên Hương tới hỗ trợ."
"Nô tỳ tuân mệnh."
Khang phi nghĩ một lúc, lại hỏi: "Thanh Diệp gần đây thế nào?"
Như Quyên nói: "Nghe xong lời nương nương dặn dò, rốt cuộc nàng cũng thành thật. Mỗi ngày ở trong phòng buồn bực, thỉnh thoảng sẽ viết chữ, đọc sách, rất nghe lời."
Khang phi thở dài: "Thật là làm khó nàng." Bỗng nhiên nhận ra cái gì, hỏi: "Nàng viết chữ? Cho tới bây giờ bổn cung cũng chưa từng nhìn thấy."
Như Quyên cười nói: "Nương nương, người vẫn là đừng xem. Chữ của Thanh Diệp, nô tỳ lúc mười tuổi viết còn đẹp hơn nàng."
"Kém như vậy sao?" Khang phi nổi lên tâm tư hiếu kỳ, liền lệnh Như Quyên đi đem chữ Dương Quỳnh viết tới xem.
Như Quyên đi vào phòng Dương Quỳnh, vừa vặn Dương Quỳnh cũng đang viết chữ. Kỳ thật chữ của Dương Quỳnh cũng không khó nhìn. Chẳng qua là thói quen luôn dùng bút máy, bây giờ đổi thành loại bút lông này, thật sự không được. Mấy ngày nay nhờ hướng dẫn của Thiên Linh, hơn nữa nàng tự mình luyện tập, cũng đã có tiến bộ rất lớn. Nghe nói Khang phi muốn xem chữ của nàng, động tác của Dương Quỳnh cực nhanh, đem giấy Tuyên Thành đã viết xong giấu ra sau lưng.
"Ngươi làm gì vậy?" Như Quyên ngạc nhiên nói.
"Chữ của ta khó coi như vậy, không nên làm bẩn mắt nương nương, vẫn là đừng cho nương nương xem." Dương Quỳnh thầm nghĩ: Nói đùa gì vậy? Chữ của Khang phi đến Hoàng thượng còn khen ngợi. Chữ của mình nát như vậy, bị Khang phi nhìn còn không cười đến rụng răng? Tại sao mình phải ở trước mặt nàng mất mặt? Kiên quyết không để cho nàng nhìn.
Như Quyên nói: "Vừa nói ngươi nghe lời, hôm nay lại phát cáu. Thứ nương nương muốn xem, ngươi nói không thì sẽ không cho sao? Nhanh lên đưa ta, một tờ cũng được, đừng để nương nương chờ sốt ruột."
"Ngươi nói chữ ta viết vứt đi rồi không được sao?" Dương Quỳnh lui về sau một bước, tiếp tục cùng Như Quyên đấu mồm.
Như Quyên vừa bực mình vừa buồn cười, "Lừa gạt nương nương, ta đâu có lá gan lớn như vậy?"
Dương Quỳnh đi lòng vòng trốn tránh Như Quyên, chính là không đưa chữ xấu của mình. Cuối cùng Như Quyên cũng tức giận, kêu lên: "Ngươi tiếp tục nháo, ta liền trở về bẩm báo nương nương, để cho chính ngươi tự mình viết chữ cho nương nương xem." Nói xong, xoay người một cái, mở cửa rời đi.
"A a!" Dương Quỳnh vội vàng kéo Như Quyên lại. Nhìn bộ dạng của đối phương là tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, nghĩ đến Khang phi không muốn gặp mình, chính mình cần gì phải làm người ta chán ghét nữa? Vì thế từ trong đống giấy hỗn độn bị mình nắm, chọn ra tờ miễn cưỡng có thể nhìn thấy chữ đưa cho Như Quyên.
Như Quyên hoàn thành nhiệm vụ, thở dài một hơi, cười nói: "Ngươi nên vui vẻ mới phải. Vạn nhất nương nương nhất thởi khởi hứng, chỉ điểm cho ngươi, ngươi liền được lợi vô cùng." Nói xong, vui vẻ ra ngoài đi phụng mệnh.
Chỉ điểm? Dương Quỳnh trong lòng khinh bỉ. Nếu như thư pháp đã luyện tới trình độ nhất định, được cao nhân chỉ điểm, thì lập tức có thể lớn mạnh vượt bậc. Đáng tiếc, khoa tay múa chân cơ bản nhất chính mình còn không viết được, thì Thần Tiên đến chỉ điểm cũng vô dụng.
Không muốn xấu mặt cũng phải xấu mặt. Ai bảo mình ngu ngốc, không có chuyện gì làm liền đi luyện viết bút lông? Luyện đến luyện đi chữ vẫn như bùa vẽ quỷ. Nàng giống như đã nghe được tiếng cười của Khang phi. Thở dài một tiếng, Dương Quỳnh nghĩ, vẫn là trở lại trên ghế, cầm bút lông, thành thật tiếp tục luyện chữ. Nàng không tin, dù không thể được như bậc thầy, nhưng viết chữ bình thường có lẽ vẫn có thể.
Khang phi nhìn chữ của Dương Quỳnh, nhịn rất lâu mới không cười ra tiếng. Rất khó tưởng tượng chữ viết của một người trưởng thanh sẽ như của một hài tử thế này. Khang phi nhìn trong chốc lát, phát hiện chữ của Dương Quỳnh thật sự không giống như của hài tử. Nhìn kỹ từng chữ, hình thức kết cấu đều không có vấn đề gì lớn, chỉ là viết suy yếu vô lực, đầu bút lông không đều. Khang phi kì quái, rốt cuộc Dương Quỳnh có biết viết chữ hay không? Chẳng lẽ người ở niên đại kia không dùng bút lông viết chữ hay sao? Không dùng bút lông thì dùng cái gì để viết?
Khang phi mệnh Như Quyên trải giấy, trên giấy Tuyên Thành viết một ít chữ cơ bản. Còn gọi Thiên Linh đến, phân phó nói: "Chữ của ngươi trong số các cung nữ của Cung Lung Hoa coi như tốt nhất. Ngày thường hướng dẫn nàng nhiều một chút. Chữ của nàng thật đúng là không thể để cho người xem. Ngươi cầm cái này về, để cho nàng theo đó luyện tập. Luyện tốt chữ, cũng miễn cho ngày sau làm mất thể diện của Cung Lung Hoa chúng ta."
Thiên Linh tiếp nhận chữ, lui xuống. Như Quyên nói: "Nương nương đối với Thanh Diệp thật tốt."
Khang phi cười cười: "Làm sao? Ngươi ghen tỵ?"
Như Quyên vội vàng nói: "Nô tỳ làm sao dám ghen tỵ? Lúc trước Thanh Diệp liều chết bảo hộ nương nương, nô tỳ đối với nàng luôn luôn cảm kích."
"Đúng vậy. Nếu không có nàng không sợ hiểm nguy, có lẽ bổn cung đã chết rồi. Cho nên hiện tại bổn cung làm hết thảy, đều là vì muốn tốt cho nàng. Hy vọng nàng có thể hiểu nỗi khổ tâm của bổn cung." Trong giọng nói của Khang phi có thêm một chút buồn vô cớ.
Như Quyên an ủi: "Nương nương người thoải mái, buông lỏng tinh thần. Thanh Diệp không phải người ngu, những đạo lí này nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận."
Khang phi gật gật đầu. Nàng cũng tin tưởng Dương Quỳnh sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của nàng. Thế nhưng tâm tư của Dương Quỳnh, không phải nàng rất rõ ràng. Tuy rằng thỉnh thoảng Dương Quỳnh sẽ có một chút hành động mơ hồ, nhưng tổng thể mà nói vẫn là người quy củ. Vì sao gần đây lại làm ra vài chuyện không quy củ? Thanh Diệp hay Dương Quỳnh? Điều này quan trọng sao?
Sau bữa tối, Xuân Dương bưng một đĩa bánh nhỏ tiến vào, "Nương nương, Trương Yến của phòng bếp nhỏ thấy bữa tối người ăn ít, nên cố ý làm cái này."
Khang phi ý bảo nàng để đĩa xuống, "Trương Yến là một người có tâm. Đáng tiếc trong Cung Lung Hoa người có tâm như vậy quá ít."
Xuân Dương nghe xong lập tức quỳ rạp xuống đất nói: "Nô tỳ biết rõ nương nương vì chuyện Thanh Diệp và Thiên Linh bị trúng độc mà tức giận. Đây là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không dám không thừa nhận, nhưng chỉ cẩn xin nương nương có thể cho nô tỳ một cơ hội nữa, nô tỳ cam đoan sẽ không phạm sai lầm."
Khang phi nghe xong cũng không cho nàng đứng lên: "Xuân Dương, ngươi là cung nữ quản sự trong cung. Nô tài trong Cung Lung Hoa, địa vị của ngươi cao nhất, địa vị càng cao trách nhiệm càng lớn. Bổn cung tin tưởng năng lực của ngươi, ngươi cũng muốn làm mình nổi bật. Nhưng ngươi biết cái gì gọi là ngồi không ăn bám không?"
Xuân Dương có thể làm cung nữ quản sự, đương nhiên không phải là người mù chữ, ý tứ của Khang phi nàng vẫn hiểu rõ ràng, "Nô tỳ minh bạch. Nô tỳ sẽ làm tốt."
"Mà thôi, ngươi đứng lên đi. Ba cung nữ đưa đi Chấp Hình Ti, ngươi biết được gì?" Ngữ khí của Khang phi chầm chậm, bộ dạng không quan tâm.
Sắc mặt Xuân Dương có chút trắng bệch, nàng điều chỉnh tâm tình một chút mới đáp: "Thưa nương nương, ba người kia đều là cung nữ chạy vặt trong cung, ngày thường làm việc cũng coi như để tâm. Nô tỳ cũng không biết tại sao các nàng lại đi hại Thiên Liễu."
Khang phi mắt phượng híp lại, khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt, "Ngươi nói với bổn cung ngươi không biết?"
Sau lưng Xuân Dương đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, "Nô tỳ đáng chết! Thỉnh nương nương thứ tội!"
"Được rồi. Đêm cũng khuya. Đoán chừng ngày mai bên Chấp Hình Ti sẽ có tin tức, bây giờ bổn cung cũng không vội. Ngươi đi xuống đi, suy nghĩ thật kỹ xem ngươi nên chịu trách nhiệm thế nào."
Xuân Dương như được đại xá, cúi đầu từ tẩm điện của Khang phi lui ra ngoài, trở về phòng của mình. Bởi vì nàng là cung nữ quản sự, cho nên ở một mình một phòng, nhưng bây giờ trong phòng của nàng, lại có một người đang ngồi đó.
"Ngươi tới làm gì?" Xuân Dương thấy người tới liền kinh hãi, lập tức xoay người nhìn ra phía ngoài mấy lần, thấy không có ai, vội vàng đóng cửa phòng lại.
"Nương nương đã biết tình hình bên này của ngươi, để cho ta tới nói cho ngươi, chuyện của mình tự mình lo. Nếu như ngươi dám làm liên lụy tới nương nương, ngươi biết hậu quả là gì rồi đấy?" Người tới uy hϊếp nói.
Xuân Dương cười khổ: "Ta đương nhiên biết điều này. Nương nương quá lo lắng, ta sẽ không phản bội nương nương, ngươi trở về báo nương nương yên tâm."
"Như vậy thì tốt. Đừng nói nương nương không giúp ngươi, trước mắt để cho ngươi một cơ hội lập công, nếu ngươi làm tốt, còn có thể qua được cửa ải khó khăn này."
Xuân Dương nghe xong hai mắt tỏa sáng. Người kia ngoắc tay ý bảo nàng đưa lỗ tai qua, ở bên tai của nàng nói mấy câu.
"Dùng cho tốt, nương nương vẫn là đau lòng ngươi." Người kia nói xong, lén lút mở cửa, thấy không ai ở bên ngoài, liền chạy ra.
Sáng sớm ngày thứ hai, Khang phi đi Cung Phượng Từ thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Vừa vào cửa đã thấy Liễu Thục phi mặc một bộ cung y màu son, ngồi ở vị trí cùng mấy vị mỹ nhân bên cạnh nói chuyện. Liễu Thục phi vốn là tuổi như hoa, dáng dấp cũng phát triển, lại kết hợp với y phục màu sắc diễm lệ, lập tức liền trở thành tiêu điểm.
Thấy Khang phi bước vào, Liễu Thục phi liếc mắt nhìn nàng, vẫn tiếp tục cùng các mỹ nhân chung quanh nói chuyện. Dù nàng dám làm như vậy, nhưng mấy vị mỹ nhân lại không có lá gan này, lập tức tới chào Khang phi. Khang phi nói "Miễn lễ", liền đi tới vị trí của mình ngồi xuống. Nàng đã sớm thấy Chu Cẩm phi luôn dưỡng thương cũng tới, cười giữ chặt tay Chu Cẩm phi nói: "Tỷ tỷ cuối cùng cũng chịu ra cửa."
Chu Cẩm phi cười mắng: "Lại trêu ta. Còn không phải do thái y nói bị trật nếu dưỡng không tốt sẽ rất phiền toái, nên ta mới cẩn thận như vậy." Nói xong lại hướng về phía Liễu Thục phi bĩu môi, "Ngươi nhìn bộ dáng của nàng, hết sức ngông cuồng, thật sự coi mình là người đứng đầu Hậu cung sao?"
Khang phi cười, "Tỷ tỷ cũng nói nàng vô cùng ngông cuồng, thì cần gì cùng nàng phân cao thấp? Người đệ nhất Hậu cung chân chính còn có thể nhẫn, chúng ta làm sao lại không nhẫn được?"
Chu Cẩm phi nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Tính khí của ngươi thật đúng là không lanh lẹ mà!" Nói tới nói lui, Chu Cẩm phi cũng rất rõ ràng, ở Hậu cung này, Khang phi chính là ẩn nhẫn như vậy mới có thể cười đến cuối cùng. Từ trước đến này, nàng chỉ hiểu được bụng dạ thẳng thắn, đại chém đại gϊếŧ, kết quả làm cho bản thân vết thương chồng chất, còn bị người ngoài nhìn thấy chê cười. Nếu không có nữ tử bên cạnh này tương trợ, nhiều năm trôi qua như vậy, chỉ sợ nàng ngay cả cục xương cũng không còn.