(*)Da ngựa bọc thây: cảnh chết chóc khốc liệt, hy sinh nơi chiến trường, không quản tới thân xác.(**)Khoảng ruộng: rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta___ "Đi, ta đưa ngươi về nhà." ___Chương thứ một trăm bảy mươi bảy - chương cuối cùng: Về nhà
Còn một chút ý thức cuối cùng, Khang phi chỉ có thể nắm chặt tay Dương Quỳnh. Nàng cảm thấy có lỗi với Dương Quỳnh, trong lòng Dương Quỳnh chỉ có nàng, mà trong lòng nàng, lại là thiên hạ muôn dân.
Đây chính là nữ nhi được Thẩm gia dạy bảo, có thể thản nhiên, không tranh danh lợi, không ước phù hoa, là bởi vì trong lòng có thiên hạ, cho nên phải vứt bỏ lợi ích cá nhân. Thế nhưng, khi lý tưởng kia ở trong lòng nàng ầm ầm sụp đổ, thì cũng là lúc, Thẩm Thu Hoa, mất đi tia hy vọng sống cuối cùng.
Nàng chết đi, không hoàn toàn là bởi vì Dương Quỳnh. Đó không phải là lựa chọn của nữ tử có ánh mắt nhìn về thiên hạ, nhưng nếu như được chọn lại một lần nữa, nàng vẫn sẽ chết theo Dương Quỳnh.
Thì ra, so với trong tưởng tượng thì ta lại càng yêu ngươi hơn.
Giờ khắc này, Khang phi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Thiên hạ gì đó, Thẩm gia gì đó, Hoàng cung gì đó, thân phận gì đó, tất cả đều không cần để ý đến nữa, ta chỉ nguyện nắm tay ngươi, cho đến giờ phút cuối cùng của sinh mệnh.
Trăm sông đổ về một biển. Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng đều thực hiện lời hứa: Cùng trời cuối đất, sống chết có nhau.
Trên lầu, khi Chu Cẩm phi vọt đến bên cửa sổ, chỉ còn thấy được vài bọt khí nổi lên. Nàng khàn giọng gọi tên Khang phi, nhưng không nhận được bất kì sự hồi đáp nào.
Nguyên Hương muốn đi cứu người, nhưng thể lực của nàng cũng đã hoàn toàn tiêu hao. Lúc này đừng nói cứu người, mà ngay cả đứng lên nàng cũng không làm được. Như Quyên giống như điên rồi, muốn chạy xuống lầu, nhưng bị Phù Dung kéo lại. Tố Tranh vẫn đang ở bên cạnh nôn ra lượng nước vừa mới vào bụng...
Tất cả mọi người đều kêu tên của Khang phi và Dương Quỳnh, tất cả mọi người cũng biết hết thảy đều phí công. Nhưng ngoại trừ kêu tên, các nàng còn có thể làm gì?
Hậu cung giai lệ, tiểu thư khuê các. Coi như ngày thường mưu tính lòng người lợi hại như thế nào, thì lúc này cũng bị hồng thủy cắt đứt mạch sống. Mà mực nước, vẫn còn đang dâng lên...
Chu Cẩm phi quay đầu, dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, một lần lại tiếp một lần.
Nàng chưa từng hối hận vì sự bất lực của mình như lúc này, rõ ràng xuất thân từ Chu gia quân, nhưng một chút bản lĩnh nàng cũng không học được. Nhiều năm như vậy, Khang phi bảo vệ nàng vô số lần, nhưng lúc này đây nàng lại không cách nào bảo vệ được Khang phi. Nếu như có thể sống lại một lần nữa, nàng nhất định không muốn làm Cẩm phi nương nương gì đó. Nàng muốn làm tướng quân rong ruổi sa trường,
da ngựa bọc thây(*), chết cũng có ý nghĩa.
Trong lúc mọi người mưa thảm gió sầu, bỗng nhiên nghe được tiếng pháo truyền đến. Tinh phần của mọi người đều phấn chấn lên, nhìn nhau, đều hy vọng sẽ nhận được tin tốt từ ánh mắt đối phương.
Sau tiếng pháo đó, lại là sự tĩnh lặng. E rằng bên ngoài có gì thay đổi, thì mấy người các nàng cũng không biết được. Hồng thủy trước mắt chính là tất cả của các nàng, nước không rút, các nàng chỉ có thể đợi ở đây.
Hồng thủy, sẽ rút sao?
Trong lòng mọi người đều nghi ngờ như vậy.
Khang phi và Dương Quỳnh rời đi, khiến cho các nàng mất đi sức chống đỡ cuối cùng. Các nàng canh giữ ở đây, nhưng thật ra cũng chỉ là canh giữ một hy vọng vô cùng mờ mịt mà thôi.
Nước rút thì sao? Viện quân đến thì sao? Bình được phản quân thì sao?
Triều đình trải qua chuyện này, còn có thể làm được gì? Đánh chiếm đế đô, Hoàng cung chìm trong biển nước. Mục triều lập ra hơn mười năm nay chưa từng có vết ô danh nào, không phải đơn giản là có thể lau sạch.
Lòng người đâu?
Chu Cẩm phi muốn cười. Chu gia quân nàng liều chết trên chiến trường để giữ gìn một triều đình như vậy, một Hoàng đế như vậy. Nàng cảm thấy không đáng cho những tướng sĩ đã chết. Nàng cảm thấy không đáng cho Khang phi, cũng không đáng cho chính mình.
Nước, rốt cuộc cũng rút.
Nửa ngày sau, nước lũ chậm rãi rút lui. Theo mực nước giảm xuống, trái tim của mọi người cũng dần bị buộc chặt. Các nàng đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm mặt nước bên ngoài, hy vọng có thể tìm thấy được bóng người của Khang phi và Dương Quỳnh. Đây là một dạng tâm tình xoắn quýt, muốn gặp nhưng lại sợ nhìn thấy. Tố Tranh không ngừng âm thầm niệm đọc, "Phật tổ phù hộ." Hy vọng kỳ tích có thể xảy ra, nhìn thấy Khang phi và Dương Quỳnh yên lành đứng trong nước.
Nhưng mà, không có. Không có kỳ tích, không có bóng người, không có gì cả...
Mọi người nhìn nhau, đều rất ngờ vực.
"E rằng..." Chu Cẩm phi há miệng, nhưng lại không biết nói tiếp như thế nào. Dù sao, hy vọng cũng quá xa vời. Tuy là xa vời, thế nhưng chỉ cần không tìm được thi thể của hai người họ, thì vẫn còn hy vọng.
Mọi người ra khỏi Lăng Tiêu Các, rất nhanh liền gặp được nhóm người Hoàng hậu đi xuống từ Cẩm Bình lâu. Nhận được tin tức của Khang phi và Dương Quỳnh, Hoàng hậu cũng thổn thức không ngớt. Nhưng cũng chỉ vậy thôi, trận đại nạn này, chết không chỉ có Khang phi và Dương Quỳnh, mà còn có vô số sinh linh lâm nạn, lúc này thật sự không lo được nhiều như vậy.
Chuyện cũ đã qua, người sống vẫn phải tiếp tục sống.
Mọi người trong Hậu cung hội hợp với Hoàng thượng, biết được tin tức mới nhất ở tiền tuyến. Trưởng tử của Chu gia Chu Vân Phong dẫn theo năm vạn đại quân ngày đêm tức tốc trở về kinh. Đến ngoại thành cũng là lúc thấy phản quân đang vây thành, lại thấy kênh đào dẫn nước vào thành liền biết quân tình khẩn cấp, vô cùng khẩn cấp, không kịp nghỉ ngơi dưỡng sức, lập tức khai chiến. Phản quân tuy có mấy trăm ngàn người, thế nhưng dù sao cũng là đám ô hợp. Sao có thể địch lại được với Chu gia quân được huấn luyện nghiêm chỉnh? Phản quân dễ dàng sụp đổ, Dật Vương cũng hoàn toàn không khống chế được tình hình.
Binh bại như núi đổ.
Chu Vân Phong đi tới dưới thành, thấy nước sông vẫn đang dẫn vào thành, lập tức điều đại pháo tới, bắn nổ bức tường thành phía bắc, miễn cưỡng mở ra một lỗ hổng để thoát nước. Nước trong thành trút xuống, trong nháy mắt chảy xối xả phá hủy trăm
khoảng(**) ruộng tốt ngoài thành, vô số bách tính gặp nạn. Đối mặt với tình huống này, Chu Vân Phong cũng chỉ có thể thở dài. Hai bên họa hại lấy bên nhẹ, hắn cũng chỉ có thể đưa ra lựa chọn như vậy.
Phản quân tan tác, số tàn quân còn lại bị truy kích tiêu diệt.
Các đại thần còn sống trong triều thì bắt đầu thu dọn tàn cuộc. Đế đô chìm trong biển nước, thây chết ngàn vạn. Trong thành ngoài thành, dân chạy nạn vô số.
Bị vây thành gần một tháng, nhu cầu cấp bách trong thành hiện giờ chính là vật tư sinh hoạt.
Hộ bộ bắt đầu phân phối thuế ruộng, Công bộ bắt đầu khởi công xây dựng lại kênh rạch. Lại bộ bắt đầu thu xếp các quan viên bỏ mạng, phân công người mới. Binh bộ triệu tập võ tướng, tiếp nhận hai vạn nhân mã của Chu gia quân để lại, tiếp tục diệt địch.
Vong vây kinh thành được phá, Chu Vân Phong dẫn theo ba vạn nhân mã trở về biên quan.
Tiền triều bận rộn, tuy rằng đã để lại là một cục diện rối rắm, thế nhưng từ từ vẫn sẽ thu dọn được.
Hậu cung.
Hoàng hậu phái người kiểm kê nhân số tử vong, bao gồm cả các phi tần, cung nữ, thái giám.
Trong số người tử vong, đương nhiên là Khang phi có cấp bậc cao nhất, cũng gây xôn xao nhất. Có điều, thi thể của Khang phi và Dương Quỳnh trước sau đều không tìm được. Tổng quan Hà Lộc của Phủ Nội Vụ đưa ra nguyên nhân, là do Lăng Tiêu Các xây cạnh hồ, có lẽ là Khang phi và Dương Quỳnh rơi vào trong hồ.
Muốn tìm thi thể ở trong hồ nước dưới tình hình hiện tại là điều hiển nhiên không thể, cho nên chuyện này cứ như vậy được kết lại. Khang phi được Hoàng thượng truy phong là Quý phi, vốn muốn chôn cất vào Hoàng lăng, thế nhưng Thượng thư Thẩm Minh Hoa nói rằng thi thể Khang phi còn chưa tìm được, không thích hợp chôn cất trong Hoàng lăng.
Hoàng thượng biết đây là ý của Thẩm lão gia tử. Nữ nhi này, vì Thẩm gia mà uất ức cả đời mình. Đến cuối cùng, Thẩm lão gia tử hy vọng có thể để cho nàng tự tại một chút. Hoàng thượng đối với cái chết của Khang phi cũng rất áy náy. Mặc dù hắn không yêu Khang phi, nhưng lại phải thừa nhận sự ưu tú của nữ tử này, nàng là phong cảnh đặc biệt trong Hậu cung, chết cũng thật đáng tiếc.
Cuối cùng, Khang phi được chôn cất vào một lăng mộ khác được xây riêng cho nàng. Bởi vì sự tình gấp gáp, triều đình lại còn có rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, cho nên lăng mộ được xây có chút đơn sơ. Có điều người Thẩm gia cũng không ngại. Người cũng đã không còn, thì ai quan tâm đến những vật chết này nữa? Chẳng qua cũng chỉ là để cho người sống nhìn mà thôi.
Trăng sáng sao thưa, hiếm khi khí trời tốt như vậy.
Ngự thư phòng.
"Trẫm cho rằng, ngươi sẽ nhân lúc hỗn loạn mà đưa Cẩm phi đi." Hoàng thượng vừa phê duyệt tấu chương, vừa nhìn Âu Dương Đình ở bên cạnh.
Vẻ mặt của Âu Dương Đình không hề có bất kì thay đổi nào, "Vi thần có từng nghĩ đến."
Hoàng thượng thỏa mãn gật đầu, thừa nhận có từng nghĩ đến, chứng minh Âu Dương Đình nói thật, "Vậy sao ngươi không hành động?"
Âu Dương Đình ngẩng đầu, nhìn Hoàng thượng, "Đó chỉ là suy nghĩ của vi thần. Vi thần là thủ lĩnh Cấm Long Vệ của Hoàng thượng, bảo vệ sự an nguy của Hoàng thượng là chức trách của vi thần. Coi như những người khác đều hi sinh vì nhiệm vụ, nhưng chỉ cần vi thần còn sống, sẽ bảo vệ Hoàng thượng an toàn."
"Trẫm quả không nhìn lầm ngươi." Hoàng thượng đứng dậy, đi tới vỗ vỗ vai Âu Dương Đình, "Nếu như hiện giờ ngươi đồng ý đưa Cẩm phi rời đi, trẫm... sẽ không truy cứu." Hoàng thượng nhìn thấy sự khϊếp sợ trong ánh mắt của Âu Dương Đình, thở dài. "Khang phi chết đi, trẫm mới hiểu được, nhiều năm như vậy, trẫm đã bỏ lỡ bao nhiêu nữ nhân tốt. Khang phi, trẫm nhất định đã phụ nàng. Cẩm phi, nàng không thích hợp với Hoàng cung này. Khang phi chết rồi, ngay cả một người để thổ lộ tâm tình nàng cũng không có. Trẫm sợ! Trẫm không muốn nàng trở thành Khang phi thứ hai."
"Hoàng thượng hiểu vi thần, nhưng lại không hiểu Cẩm phi nương nương." Âu Dương Đình thấp giọng nói.
"Hả?"
"Hoàng thượng, nếu như vi thần đưa Cẩm phi nương nương đi cao chạy xa bay, mặc dù ngài không truy cứu, nhưng Cẩm phi nương nương cũng sẽ không đồng ý." Âu Dương Đình âm thầm cười khổ. Nếu không phải như vậy, e rằng mình cũng không cần phải hy vọng nữa.
"Đúng vậy." Hoàng thượng lại thở dài một hơi, "Nàng xuất thân từ Chu gia quân. Lòng kiêu ngạo là vẫn phải có. Cho dù không muốn cỡ nào, nhưng sao nàng lại có thể phản bội gia tộc và trách nhiệm của bản thân được? Trẫm, thì ra vẫn luôn coi thường nàng."
Ngày hôm sau, thánh chỉ hạ xuống, tấn phong Chu Cẩm phi là Quý phi, cùng quản lục cung, vị như phó Hậu.
Ba ngày sau, thánh chỉ hạ xuống, phong thủ lĩnh Cấm Vệ Quân Âu Dương Đình là Trung Nghĩa hầu, đồng thời có thể tiếp tục kế thừa tước vị Bình Lăng hầu của kỳ phụ, hưởng bổng lộc song hầu tước.
Một tháng sau, sau thời gian dài tiến đánh biên quan không có kết quả, Man tộc liền bãi binh giảng hòa.
Trận chiến này liên tiếp mấy tháng, gây ra kiếp nạn trong ngoài triều đình, cuối cùng cũng được giải quyết.
Cung Lung Hoa.
Từ sau khi Khang phi chết đi, nơi đây được Hoàng thượng hạ lệnh tu sửa lại, cũng không cho phép bất luận phi tần nào vào ở. Nguyên Hương vẫn là cung nữ quản sự, một nhóm cung nữ thái giám được giữ lại làm việc.
Mọi người cả ngày không có việc gì làm, ngoại trừ quét dọn hằng ngày thì chính là ngồi trong sân, nhìn bầu trời trên đỉnh đầu mình, kể một vài câu chuyện xưa cũ.
Một trận gió thổi qua, trong thư phòng, bên dưới cái chặn giấy là một bài thơ, vừa nhìn chữ viết liền biết ngay là của Khang phi.
Sau khi Cung Lung Hoa được tu sửa, Như Quyên cố ý lấy ra một bản chữ trong cái rương cất trên giá sách không bị nước thấm ướt đặt lên bàn. Nàng luôn cảm thấy làm như vậy thì sẽ giống như Khang phi chưa bao giờ từng rời đi.
Vẫn là nữ tử nâng cao cổ tay nét bút thanh lệ, ở trên giấy Tuyên thành rồng bay phượng múa. Phía sau nàng, vẫn như cũ là một nữ tử dung mạo bình thường, yên lặng, trung thành bảo vệ.
Đặt bút xuống, trên giấy Tuyên thành là một bài thơ ngũ tuyệt.
Liêu lạc cổ hành cung,
Cung hoa tịch mịch hồng.
Bạch đầu cung nữ tại,
Nhàn toạ thuyết Huyền Tông.
(Ngô Tất Tố dịch thơ:Quạnh hiu thương cảnh hành cung,Trước cung, hoa thắm mấy bông rầu rầu.Trong cung bà chúa bạc đầu,Ngồi rồi, kể chuyện khi hầu Huyền Tông. --- Bài Hành cung của Nguyên Chấn)Tư duy của Dương Quỳnh từ trong cảnh tượng hỗn độn chậm rãi tỉnh táo lại. Màu trắng xóa trước mắt cũng dần dần biến mất. Nàng nỗ lực mở mắt ra, liền thấy đây là một gian phòng nhỏ trống không. Nàng sững sờ trong chốc lát, cố gắng nhớ lại xem chuyện gì vừa mới xảy ra. Nàng vì cứu Tố Tranh mà cuối cùng bản thân chết chìm, sau đó... sau đó dường như Khang phi kéo tay nàng?
Xoay người lại, nàng tìm được cửa, đẩy cửa đi ra, rừng núi mênh mông, gió nhẹ từng cơn. Trời đã tối, nhưng tiếng tụng kinh vẫn không biến mất. Trước mặt là một sạp giải xăm, người giải xăm vẫn như lúc trước buồn chán ngồi ngáp, thấy nàng đi ra, chào hỏi. "Kiếp trước thí chủ đi một lần, vẫn mạnh khỏe chứ?"
Dương Quỳnh đi tới nắm lấy cổ áo của chủ sạp, kéo hắn lên.
"Này này! Thí chủ có chuyện gì cũng nên từ từ nói."
Dương Quỳnh lạnh lùng nói, "Trong căn phòng kia có manh mối gì? Ta còn có thể trở về được không?"
Chủ sạp kinh ngạc nói, "Ngươi còn muốn trở về?"
"Đúng. Làm sao mới về được?"
"Trở về làm gì? Trở về cũng chỉ có chết."
"Cho dù có chết ta cũng phải về gặp nàng một lần cuối cùng!" Dương Quỳnh gầm nhẹ nói.
Chủ sạp bị Dương Quỳnh kéo rất khó chịu, nỗ lực giãy dụa, Dương Quỳnh dứt khoát thả hắn ra.
"Hỏi thế gian tình là gì." Chủ sạp than thở, "Nhìn không ra ngươi đúng là người si tình, cũng không uổng phí có người thành tâm cầu khấn cho ngươi, kiếp này gặp lại."
Dương Quỳnh nhíu mày, "Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu."
Chủ sạp lắc đầu nói, "Nghe không hiểu cũng không sao, nhìn hiểu là được rồi." Nói xong ngón tay hắn chỉ sang một bên. Bóng cây lắc lư, một nữ tử quần áo thuần trắng đi ra, ánh đèn nửa sáng nửa tắt chiếu vào gương mặt của nàng, gò má xinh đẹp, nét mặt thản nhiên, trong ánh mắt vẫn luôn lóe lên một vài điểm sáng.
Dương Quỳnh rốt cuộc cũng hiểu, nàng cũng không cần nhìn thấy lần cuối cùng nữa, bởi vì dung nhan này đã được khắc sâu vào trong lòng nàng. Đau đớn trong tim mơ hồ dâng lên, giống như ngày ấy chìm trong nước không thở nổi.
"Là ta đang mơ sao?" Dương Quỳnh nghênh đón bước tới, vô cùng cẩn thận chậm rãi kéo tay Khang phi, cho đến khi chạm vào được da thịt ấm áp, Dương Quỳnh mới có thể xác định rằng đây không phải là mơ. Nước mắt của nàng lập tức chảy xuống, ôm lấy Khang phi khóc không thành tiếng.
Nước mắt của Khang phi cũng rơi. Vượt qua thời gian nghìn năm, lúc nàng tỉnh lại, sự sợ hãi cô đơn này quả thật không cách nào hình dung được. Cũng may, nàng gặp Dương Quỳnh, chỉ cần có Dương Quỳnh ở bên cạnh, thì cái gì nàng cũng không cần sợ nữa.
Khóc một lúc, Dương Quỳnh lau nước mắt, hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
Khang phi lắc đầu, "Ta cũng không biết, sau khi tỉnh lại, chính là ở đây."
Dương Quỳnh quay đầu, nhìn chằm chằm vào chủ sạp xăm. Chủ sạp vội vàng xua tay, "Phật chủ an bài, chuyện này không liên quan đến ta. Hai người các ngươi cũng coi như trải qua đau khổ, chung kết lương duyên. Ta ở đây chúc phúc cho các ngươi, ha ha, ha ha." Chủ sạp cười khan, từng bước lui về sau, sau đó nhanh như chớp chạy thật xa.
Khang phi bị biểu cảm và hành động khôi hài của chủ sạp chọc cười. Vẻ mặt nín khóc mỉm cười khiến cho Dương Quỳnh không thể rời mắt.
"Làm sao vậy?" Khang phi hỏi.
Dương Quỳnh kéo tay Khang phi nói, "Đi, ta đưa ngươi về nhà."
TOÀN VĂN HOÀN.___________________________________________
Đôi lời của tác giả: Đây là lần viết văn dài nhất của tác giả, lần đầu thử sức với đề tài cung đấu, sau khi viết xong cũng khá tâm đắc.
Đối với chúng nữ tử trong Hậu cung, tác giả dùng tâm tình thương xót để viết. Bất luận là nhân vật chính diện Khang phi, Cẩm phi hay là Trịnh Quý phi phản diện, Trần Chiêu nghi các loại, thì ở trong thâm cung, căn bản chính là thân bất do kỷ. Có người vẫn có thể giữ vững chủ tâm, không vì ngoại vật mà thay đổi, nhưng có người ở trong hoàn cảnh như vậy lại từng bước biến đổi bản thân. Tác giả xưa nay vẫn luôn tin tưởng tính bản thiện của người khác. Những nữ tử này lúc ban đầu đều rất đẹp, rất trong sáng, nhưng chúng ta thân làm người đứng xem, chỉ có thể tận lực ghi lại câu chuyện, như vậy mà thôi.
Có rất nhiều người nói rằng Dương Quỳnh không đủ uy phong. Ý tứ đại khái là thế này, Dương Quỳnh quả thật không có đãi ngộ phổ biến nên có dành cho người xuyên không, không có khả năng hơn người, không có thông minh tuyệt đỉnh, tài sắc xinh đẹp, đại phú đại quý, hay những cái gì đó tương tự giống như vậy. Tác giả cảm thấy đã có nhiều bản văn như vậy rồi, cũng không cần thêm nữa. Nhìn bề ngoài Dương Quỳnh là nữ chủ đệ nhất của bản văn này, nhưng thật ra nàng chỉ là một người xuyên không tham dự vào mà thôi. Tác giả chính thức viết là chuyện Hậu cung, mượn thị giác của Dương Quỳnh, ghi chép lại cố sự trong Hậu cung, cho nên phải tận lực làm cho sự tình phù hợp và ăn khớp. E rằng mọi người sẽ cảm thấy không đủ sảng khoái, bởi vì đây cũng không phải thể loại
sảng văn (Một loại hình văn học mạng Trung Quốc, đặc điểm thể loại này là cuộc đời của nhân vật chính xuôi nước xuôi dòng, lên như diều gặp gió; trong phân loại gồm có tiểu thuyết Hậu cung). Tác giả nỗ lực tạo nên nhiều tính cách khác nhau, nhiều biểu hiện khác nhau của nhân vật, để cho những người này càng trở nên sinh động hơn nữa.
__________________
Đôi lời của editor: Lúc mới bắt đầu edit bộ này, editor chỉ mong sao có thể nhanh chóng được gõ 3 chữ "Toàn văn hoàn". Nhưng giờ được gõ rồi lại cảm thấy không nỡ. Cảm ơn mọi người đã đồng hành với editor gần 2 năm qua, editor cũng cảm thấy có lỗi là vì bản thân quá nhây và quá lầy. Đối với những ai yêu thích Khang phi và Dương Quỳnh, mọi người có thể tiếp tục gặp lại hai người họ trong mạc đạo vô tâm bộ hiện đại, nhưng editor xin phép sẽ không đi cùng mọi người nữa, mới đầu cũng có ý định edit bản hiện đại, nhưng sau đó lại do dự, và đến giờ thì editor quyết định sẽ đi cùng hai người họ đến đây thôi. Cuộc sống hiện đại có thể xem như đã hoàn thành ước nguyện của Thiên Linh, của Cẩm phi, của Âu Dương Đình, còn có cả của Khang phi và Dương Quỳnh, nó cũng được xem như một bức tranh kết thúc viên mãn để độc giả an lòng. Nhưng đối với riêng editor, khi edit chương cuối cùng này lại cảm thấy bức tranh ấy thiếu mất một góc nhỏ, nơi có Như Quyên, Nguyên Hương, Hoàng hậu, (mặc dù ba người này ở cổ đại cũng coi cư đã có kết thúc tốt đẹp.) Thế nên, editor quyết định sẽ để bức tranh ấy dừng ở đây, nơi có tất cả các nhân vật, có sự vui vẻ, đau buồn, có cả những mất mát và thậm chí còn có cả những nụ cười và nước mắt của người đọc là mọi người. Thêm nữa chắc hẳn sẽ có vài bạn thắc mắc rằng tại sao editor đề là 178 chương nhưng lại chỉ có 177 chương là vì 1 chương nữa chính là tiết tử :))))))))