Chương 6

Lâm Hướng Tự chăm sóc Hồ Đào rất tốt. Anh đọc sách, cô nghe nhạc, thỉnh thoảng cả hai sẽ dừng lại trò chuyện một chút, hoặc là cùng nhau dùng máy tính xem một bộ phim nhựa. Cô y tá hết lời khen ngợi Lâm Hướng Tự, cô ấy nói Hồ Đào thật sự rất hạnh phúc.

Hồ Đào bắt đầu hy vọng vết thương trên chân của mình trầm trọng thêm một chút, hoặc là sẽ bình phục chậm lại. Anh mua tất cả những món ăn cô thích ăn nhất, kể chuyện cười cho cô nghe, khoảng thời gian quá mức xa xỉ như vậy nhưng lại chẳng có cách nào khiến cho nó dừng lại được.

Lâm Hướng Tự có hai môn hoãn thi nhưng không thành công, Hàn Dư Tiếu vẫn không đồng ý với hành vi hoãn thi cử của Lâm Hướng Tự. Ba ngày hai lần thúc giục anh trở về, sau đó còn hỏi anh mỗi ngày đều đã làm những gì. Hàn Dư Tiếu hiểu anh là thế nhưng khi tưởng tượng ra cảnh anh hệt như bảo mẫu hầu hạ cho Hồ Đào lại nhịn không được mà ghen tuông, đã cãi nhau vài lần với anh.

“Trước kia hai người cũng đã từng cãi nhau sao?” – Hồ Đào hỏi anh.

“Chỉ là chút việc nhỏ vụn vặt thôi, Dư Tiếu dễ dỗ lắm.” – Nhắc đến bạn gái, Lâm Hướng Tự cười đầy dịu dàng: “Những lúc ấy anh luôn ôm đàn ghi-ta đến dưới lầu kí túc xá của cô ấy khiến cho tất cả mọi người đều thò đầu ra nhìn, cô ấy chạy xuống kéo anh bỏ chạy. Em không cần lo lắng, chờ chân của em tốt lên rồi anh sẽ cùng với cô ấy nói lời xin lỗi rõ ràng với em, cô ấy có thể hiểu mà.”

“Ừm, cũng đã lâu rồi chưa được nghe anh đàn. Nhớ khi chúng mình học cấp hai vẫn còn cùng nhau tự học nhỉ.” – Hồ Đào nhớ đến chuyện cũ, duỗi ngón tay với vết chay đã sớm biến mất của mình: “Em đã quên hết rồi.”

“Độc quyền của bạn gái, sẽ không đàn cho em nghe nữa đâu.” – Lâm Hướng Tự cười ha ha.

“Hứ, ai mà thèm chứ?”

Hồ Đào cho Lâm Hướng Tự một cái liếc mắt xem thường, cô cầm miếng bánh ngọt trên bàn bên cạnh lên hung hăng cắn một miếng.

“Em không giảm béo hả?” – Lâm Hướng Tự ngạc nhiên hỏi.

Hồ Đào lúc này mới trầm mặc một lúc, sau đó nói với Lâm Hướng Tự: “Em… em không muốn múa nữa.”

Lâm Hướng Tự cũng không hỏi cô nguyên nhân, anh chỉ nhún vai nói: “Được rồi.”

Còn có thể có nguyên nhân gì nữa chứ? Hồ Đào cúi đầu khẽ cười, chỉ là cô đột nhiên không tìm thấy lý do để mình tiếp tục cố gắng nữa. Cho dù như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng thể hợp tình hợp lý đứng bên cạnh anh. Nếu đã như vậy, sao còn phải gượng ép bản thân, tìm cho mình một hy vọng mờ mịt đây chứ?

Một cuộc hội ngộ ngắn ngủi, sau đó lại là ly biệt thật lâu. Đấy mới chính là cuộc sống của anh và cô.

Cho dù Hồ Đào có muốn hay không thì thương thế của cô cũng đã dần dần hồi phục lại, lúc bấy giờ đã là giữa hè. Lâm Hướng Tự nhàn rỗi không có chuyện gì làm liền đến New Oriental đăng ký một lớp chuyên sâu về TOEFL, mỗi ngày đều học đến bảy giờ hơn, đói đến nỗi hai mắt anh đều muốn mờ đi.

“Anh muốn xuất ngoại sao?” – Hồ Đào kinh ngạc hỏi.

“Học thêm cho vui thôi.” – Lâm Hướng Tự nhún vai nói: “Dù sao tiếng Anh của anh cũng không tệ, điểm TOEFL cao sẽ hữu dụng hơn chứng chỉ CET-4 hoặc CET-6 nhiều.”

“Không cần nói cấp 4 hay cấp 6 gì đó với em đâu, trường của tụi em chỉ cần cấp 3 thôi là được, em thi ba lần mà chẳng thể thi qua nổi đây này!” – Hồ Đào ôm đầu đau nhức nói.

“Không phải chứ, năm đó tiếng Anh của em thi được bao nhiêu điểm?”

Hồ Đào mất tự nhiên cười trừ, cuối cùng không cam tâm tình nguyện phun ra vài chữ: “Hai mươi bảy.”

Lâm Hướng Tự cười đến thiếu chút nữa đã ngã xuống ghế dựa, Hồ Đào giơ tay lên làm bộ muốn đánh anh. Lúc này âm báo tin nhắn di động của Lâm Hướng Tự vang lên hai tiếng, Lâm Hướng Tự mở ra xem sau đó trầm mặc. Hồ Đào đại khái cũng đã đoán được: “Hàn Dư Tiếu? Cô ấy vẫn còn giận anh sao?”

“Ừm.”

“Thật xin lỗi, em…”

“Gì mà nói thật xin lỗi chứ, em lại chẳng làm sai chuyện gì mà.” – Lâm Hướng Tự nhìn qua Hồ Đào, anh bỏ điện thoại di động lại vào túi: “Có lẽ anh cần phải nói chuyện lại với cô ấy. Cô ấy cảm thấy những người khác trong cuộc sống của anh quan trọng hơn cô ấy. Em hay Thủy Mặc, chết hay sống, là ai cô ấy cũng có thể lôi ra so sánh được.”

“Hướng Tự…”

“Kỳ thực anh cảm thấy cô ấy nói như vậy cũng không sai.” – Lâm Hướng Tự hạ mắt, cầm lấy ly nước chanh trước mặt lên: “Lòng người có lẽ cũng giống như một miếng bánh ngọt vậy, càng chia nó ra thành nhiều miếng vậy thì khi chia cho mỗi người, miếng trong tay họ lại ít đi một chút.”

Hồ Đào dùng muỗng xúc một miếng sữa lắc, vị ngọt thanh tan ở trong miệng: “Hướng Tự, mấy ngày nay kỳ thực em vẫn luôn nghĩ.” – Cô ngừng lại một chút, cố lấy hết dũng khí mới nói ra câu tiếp theo: “Nếu không có chuyện gì, chúng ta không cần gặp lại nhau nữa đâu.”

Lâm Hướng Tự đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô.

“Kỳ thực đây không phải vấn đề của Hàn Dư Tiếu, đổi thành một ai khác thì họ cũng sẽ để ý như vậy thôi. Em rất vui vì sau chuyện của Thủy Mặc anh vẫn có thể thích người khác, em không hy vọng hai người lại bởi vì em mà không thoải mái. Dù sao thì sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày như vậy mà, không phải sao?”

Chín năm qua, mỗi một giây phút cô đều mong đợi ngày này.

“Em nói đùa cái gì vậy!” – Lâm Hướng Tự vươn tay búng vào trán Hồ Đào: “Hồ Đào em phải biết rằng, sẽ luôn có người cùng em trải qua mỗi một giai đoạn trong cuộc sống, sau này cho dù những người khác có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng không thể thay thế được.”

Ai sẽ nhớ rõ Lâm Hướng Tự khi còn trẻ? Ai sẽ nhớ rõ Hồ Đào khi còn trẻ đây?

Có những lúc, thứ chúng ta tạm biệt không phải một người mà là khoảng thời gian không có cách nào trở lại.

Sau ngày hôm đó Lâm Hướng Tự không còn nhắc đến Hàn Dư Tiếu với Hồ Đào nữa, anh chỉ nói, chờ đến tháng tám khi quay về sẽ để hai người gặp mặt nhau sau đó nói chuyện cho rõ ràng. Sau khi Lâm Hướng Tự quay về trường học vẫn bảo trì liên hệ với Hồ Đào như trước, chỉ là đối với việc anh cứ mãi ngậm miệng không đề cập tới này khiến cho cô cảm thấy kì lạ. Khi Hồ Đào gây sự nhắc tới thì anh mới bất đắc dĩ nói: “Anh và cô ấy đã chia tay rồi.”

Anh không muốn khiến cho Hồ Đào cảm thấy áy náy. Anh giải thích rằng trong lúc ấy hai người bọn họ đã sớm nảy sinh vấn đề, hơn nữa vấn đề ban đầu là Thủy Mặc. Nó đã sớm là một quả bom hẹn giờ, khi đó chỉ đến lúc phát nổ mà thôi. Phần lớn những đoạn tình cảm vào thời đại học dường như cũng chỉ có vậy, sớm gặp rồi lại tan. Chúng ta càng trưởng thành lại càng khó gặp được chân ái, càng khó toàn tâm toàn ý đem chân tình dành cho một người.

Là thế giới thay đổi hay là do chúng ta đã thay đổi?

“Anh đã nghĩ, anh tôn trọng cô ấy, muốn đối xử tốt với cô ấy thậm chí anh đã có dự định tìm một công việc tại nơi này, cùng với cô ấy trải qua quãng đời còn lại.”

Nhưng vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, con đường tình yêu của người con trai cô thầm thích tại sao lại luôn gập ghềnh như vậy.

Sau khi Lâm Hướng Tự và Hàn Dư Tiếu chia tay, anh đã tiêu cực một khoảng thời gian rất dài, tuy nhiên anh luôn cố gắng che giấu không muốn để cho Hồ Đào phát hiện. Vào tháng mười hai, Lâm Hướng Tự tham gia cuộc thi TOFEL. Nửa tháng sau nhận được thành tích cao đến ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy khó có thể tin được. Thời điểm gọi điện thoại cho Hồ Đào, Bắc Kinh đổ tuyết đầu mùa. Một vài suy nghĩ lướt qua, anh nói cho Hồ Đào rằng bản thân mình rất muốn đi Mỹ.

“Anh cũng không biết vì điều gì, chỉ là bỗng nhiên muốn được nhìn thấy thế giới mà thôi. Những thứ trước đây mà anh được chứng kiến chỉ là một phần nhỏ trên thế giới này, anh muốn đi đến nhiều nơi và gặp được nhiều người hơn.”

Vào học kỳ hai của năm ba Lâm Hướng Tự đã thi xong GRE, anh chuẩn bị bắt tay vào làm đơn xin đi Mỹ học thạc sĩ. Hồ Đào rời khỏi đội múa, bố dượng đã liên hệ một chức giáo viên âm nhạc ở một trường trung học trọng điểm cho cô, tuy rằng tiền lương không cao nhưng lại an nhàn không phải chịu áp lực. Đối với một cô gái có gia cảnh giàu có mà nói, đây hẳn là một sự an bài đương nhiên.

Bọn họ đều đã tự bước đi trên số phận của chính mình, càng ngày càng rời xa nhau.

Tháng ba năm thứ tư đại học, Lâm Hướng Tự nhận được giấy báo trúng tuyển đại học California tại Los Angeles. Tháng sáu cùng năm, anh mặc áo cử nhân đại học chụp ảnh kỉ niệm, chính thức tốt nghiệp. Đêm hôm ấy tại bữa tiệc chia tay, Hàn Dư Tiếu đã uống say đến không còn biết gì, cô khóc ngay trên bàn tiệc. Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu, bọn họ đem ánh mắt rõ ràng hướng về phía Lâm Hướng Tự, Lâm Hướng Tự buông ly rượu xuống đi đến bên cạnh cô ấy, nhẹ nhàng dỗ dành.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Hướng Tự cõng Hàn Dư Tiếu trở về. Gió đêm sảng khoái, thổi lên trên mặt hai người bọn họ. Cô ghé vào trên lưng Lâm Hướng Tự, tiếng hô hấp đều đều như đang ngủ, tiếng ve sầu như chẳng có vẻ gì ảnh hưởng đến hai người bọn họ. Lâm Hướng Tự không biết đã đi được bao lâu bỗng nhiên nghe được giọng nói của Hàn Dư Tiếu, cô gọi tên anh: “Hướng Tự, Hướng Tự.”

Người con gái có mái tóc dài và nụ cười dịu dàng trong thời kỳ huấn luyện quân sự, cách một khoảng thời gian bốn năm, ở phía xa xa khẽ gọi tên anh.

Hướng Tự, Hướng Tự.

Tràn đầy tiếc nuối và cũng tràn đầy ai thán.

Chẳng ai làm gì sai, nhưng trong tình yêu đôi lúc lại chẳng thể đi đến cuối cùng. Những lời đã từng hứa, đêm sao băng đã từng cùng nhau ngắm, bọn họ đã từng đan mười ngón tay cùng với nhau nhưng giờ lại chỉ có thể đi đến bước đường này.