Trong giấc mơ là cô lúc còn thiếu nữ, còn là học sinh trung học mười bảy mười tám, tuyết đang rơi, còn cô đang chạy sang trường học kế bên, trốn cạnh bồn hoa, nhìn vào lớp học của anh, tìm kiếm thân ảnh của anh.
Cô thấy giáo viên viết chữ lên bảng, sau đó gọi tên Lâm Hướng Tự.
Anh đứng dạy trả lời, bóng dáng cao thẳng, thanh âm trầm trầm
Lâm Hướng Tự chậm rãi nói: “Nhớ lại những chuyện ngày xưa, thật giống như mới vừa xảy ra ngày hôm qua vậy, khiến người ta nhịn không được muốn bật khóc thật to.”
Ngày đó ngoài cửa sổ là hơi sương đọng lại trắng bệch, con số đếm ngược ngày thi tuyển sinh đại học giảm bớt từng ngày, nhưng ngày tháng lại giống như vĩnh viễn chỉ là như vậy, bài tập vẫn chưa làm, kỳ thi chưa đến.
Hồ Đào nghĩ, thật sự là một khung cảnh đẹp đến khó tin, thật giống như nó có thể vượt qua sinh tử, vượt qua thời gian tráng lệ.
Đây là lần thứ ba Hồ Đào mơ thấy cảnh tượng này, cô tỉnh lại trong nước mắt, lại nghĩ đây có lẽ là lần cuối cùng.
Tuổi trẻ đã ở lại trong ngày mùa đông tuyết rơi dày của năm ấy.
Giọng nói của anh cũng xa dần, xa dần, cuối cùng, cuối cùng cô đã mất anh.