Chương 35
Kỳ nghỉ này khiến cả thể xác và tinh thần Mặc Đồng cụ bì
[1].
Ngày đầu tiên đi học lại, tinh thần còn chút mơ màng.
Trong giảng đường ngồi không ít người, mọi người cũng vẫn chưa để tâm học hành, tụ tập lại bàn tán chuyện nghỉ lễ của mình.
Trong đám người, gây chú ý nhất đương nhiên là Đàm Lực. Nghe cậu ta nói, hình như là đi mười nước châu Âu, còn mang chocolate tặng cho mấy bạn nữ. Liếc mắt thấy Mặc Đồng, cậu ta cư nhiên đi đến, cũng đưa cho cậu một thỏi, hơi thân thiết nói, “Mặc Đồng, nghỉ lễ đi đâu vậy?”
Mặc Đồng chưa kịp trả lời, bên kia có một cô gái kêu lên, “Đàm Lực cậu cũng hay thật, không có phần của tớ sao?”
Mặc Đồng cười cười đưa thỏi chocolate sang, Đàm Lực vịn vai cậu thấp giọng cười giễu, “Ha ha ha, còn ăn chocolate nữa, eo sắp thành cái thùng phuy rồi kìa.”
Từ sau buổi dạ tiệc lần trước, thái độ của Đàm Lực đối với Mặc Đồng thay đổi rất lớn, vô tình cố ý sẽ đến bắt chuyện vài câu, ra vẻ rất thân thiết. Mặc Đồng cũng không để tâm.
Còn đang nói, giáo sư đã vào, mọi người đều xôn xao ngồi xuống.
Mặc Đồng nhìn bảng, chỉ thấy trước mắt là khuôn mặt đã khắc sâu trong trí nhớ kia, khuôn mặt ấy không ngừng phóng đại lên, cũng ngày càng trở nên mơ hồ. Giống như khi vẽ bản thiết kế trên máy vi tính, phóng to từng phần, cuối cùng lại không thấy rõ toàn cảnh. Bên tai, hình như vẫn còn hơi thở ấm áp của anh ta, nhưng lại mang thêm chút cảm giác lạnh lẽo,
cậu xem, yêu, là một thứ giống như bọt biển thế này đây. Mặc Đồng cố sức lắc đầu, đem khuôn mặt cùng giọng nói kia đuổi ra khỏi đầu.
Những ngày như vậy cứ qua đi, thoáng cái đã hơn một tháng.
Một buổi chiều, sau khi tan học, Mặc Đồng đến siêu thị mua nửa lốc bia.
Cậu cũng không trở về nhà; căn nhà kia, đã có một thời, cậu gần như xem nó là nhà.
Chu Thích Hoài từ sau khi trở về từ Canada không hề trở lại, thậm chí, gọi điện thoại cũng không.
Anh ta dường như đã quên cái người tên An Mặc Đồng này.
Hôm nay, chỉ có một mình Mặc Đồng ở, dì Vu mỗi ngày vẫn đến nấu cơm cho cậu.
Lâu ngày, dì Vu nhiều ít cũng nhận ra được chút manh mối, hiếm khi nét mặt hay lời nói dì lộ ra nửa điểm khó chịu gì đó. Khi dì còn trẻ thì chồng bị tai nạn nằm liệt trên giường, dì không có con cái, thấy Mặc Đồng trầm tĩnh hướng nội, trong lòng đã xem cậu như người nhà. Hai người ở cùng lại có chút giống như người thân.
Chồng của dì đấu tranh trên giường bệnh gần hai mươi năm, cuối cùng buông tay ra đi, dì Vu đưa tro cốt của ông về quê, trước khi đi còn nấu cho Mặc Đồng một nồi súp. Hai ngày nay Mặc Đồng về đến căn nhà kia là hoàn toàn cô đơn một mình.
Tất cả, hình như lại trở về lúc ban đầu.
Nhưng mà, những ngày ở giữa này, thiên đường và trần gian, vui sướиɠ và bi thương, qua lại bao lần. Tâm hồn và thể xác đều trầm luân, làm sao chữa?
Hôm đó, chính là sinh nhật hai mươi tuổi của Mặc Đồng.
Trong ký ức chỉ có một sinh nhật duy nhất, là năm năm tuổi.
Mặc Đồng còn nhớ rõ khi học tiểu học, giờ mỹ thuật, thầy ra đề cho bọn trẻ vẽ tranh. Đề là, sinh nhật của tôi.
Trong tranh của Mặc Đồng, cũng có bánh kem, có quà, có cha có mẹ, có đứa bé nho nhỏ, nhưng vừa vẽ xong, lại bị Mặc Đồng dùng một chiếc bút đen, từng nét từng nét tô lên, giấu đi dưới lớp màu đen.
Mặc Đồng đến giờ vẫn nhớ rõ, tiếng soàn soạt phát ra khi từng nét bút quét lên mặt giấy thô nhám.
Hôm đó, cũng là lúc cha mẹ bắt đầu rạn nứt.
Mẹ lúc đó xô cửa chạy ra ngoài. Hai ngày sau, khi xuất hiện lại, cũng là lúc mang theo cậu đi khỏi nhà.
Từ đó về sau, cậu chưa hề gặp lại Cha.
Nhưng cậu vẫn nhớ rõ, hôm đó, Cha nhìn chiếc bánh kem vấy bẩn đầy sàn, thở dài một tiếng nhẹ đến không nghe được, từng chút từng chút một lau thật sạch, sau đó ôm lấy cậu, lúc đó bị dọa đến ngẩn người ra, đi ra cửa. Đã khuya, nhưng tại một tiệm bánh nhỏ sắp đóng cửa, ông lại mua một chiếc bánh sinh nhật rất nhỏ. Một cây nến được cắm lên, ngọn lửa bé như hạt đậu, ánh vào đôi mắt tràn ngập ưu thương của Cha.
Mặc Đồng đi vào cổng chính của hồ Huyền Vũ, ngồi xuống một chỗ vắng vẻ nhất bên hồ. Khui lon bia thứ nhất, uống một ngụm lớn, ho sặc sụa hồi lâu, lại uống một ngụm.
Cậu tự nói với mình, sinh nhật vui vẻ, Mặc Đồng.
Uống đến lon thứ ba, di động của Mặc Đồng reo.
Đôi mắt hơi mơ màng của Mặc Đồng nhìn cái tên quen thuộc không ngừng nhấp nháy trên màn hình. Trong bóng tối, điểm sáng xanh lục kia đâm vào mắt, đau rát.
Cuối cùng, Mặc Đồng ấn nút nghe.
Đầu dây kia chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ.
Lát sau, một giọng nói vang lên, “Mặc Đồng, sinh nhật vui vẻ!”
Lời thì thầm như người yêu, khiến người được yêu thấy giả dối.
Mặc Đồng tai như thể bị bỏng, tắt máy, hung hăng ném di động vào bụi cây.
Bên kia, Chu Thích Hoài cầm di động, yên lặng hồi lâu, mới chậm rãi bật nắp máy.
Mặc Đồng ngồi trong bóng tối, đột nhiên lại nhảy vọt lên, bắt đầu lục lọi bụi cây, tìm chiếc di động vừa bị ném đi.
Di động chỉ lưu vài số, mà tất cả những cuộc gọi đến, hầu như đều chỉ là một cái tên. Có rất nhiều rất nhiều ký ức được niêm phong bên trong; cả cuộc đời Mặc Đồng, cho đến nay, đó là những ký ức duy nhất về tình yêu, dù cho tình yêu đó cũng chỉ là một giấc mộng.
Mặc Đồng vẫn đang tìm, nước mắt đã rơi đầy mặt.
Trong đầu đã dần dần mơ hồ, dường như có hai người tí hon đang kịch liệt tranh cãi. Một người nói, bỏ đi bỏ đi bỏ đi, nhưng người kia lại liên miên nói như một đứa ngốc, dù sao, anh ta đã từng đối với mình tốt như vậy, anh ta đã từng đối với mình tốt như vậy.
Cuối cùng, tại đám cỏ dưới gốc cây, Mặc Đồng tìm được chiếc di động kia, nắm thật chặt trong tay.
Khi lon bia cuối cùng đã uống xong, Mặc Đồng đứng dậy, lảo đảo đi ra khỏi cổng chính hồ Huyền Vũ.
Đi không xa, liền đỡ thân cây, nôn một trận đến tối tăm mặt mày.
Khi ngã vào cánh tay của một người, cậu nghĩ, mặc kệ ngươi là ai, mang ta đi đi.
………………………………
[1] sợ hãi và mệt mỏi.
…