Gương vỡ lại lành, cưới trước yêu trước, chữa lành
Ngu Thanh Vãn là mỹ nhân ốm yếu có tiếng của thành phố Lâm, là một đóa kiều hoa nuôi trong nhà ấm, ngày thường thanh cao thoát tục. Có người nói đùa, có khi cô gái này đi hai bước thôi cũng bị gió thổi bay luôn.
Mãi đến khi nhà họ Dung nhận nuôi cô phá sản chỉ trong một đêm.
Ông cụ Dung đột ngột phát bệnh tim qua đời, làm cô con gái nuôi Ngu Thanh Vãn cũng suýt bị đuổi khỏi nhà, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Trong tang lễ, Ngu Thanh Vãn gặp được đầu sỏ một tay thao túng, khiến cho Dung Thị phá sản.
Trong nghĩa trang, mưa bụi bay bay, người đàn ông nọ bước xuống từ chiếc Cayenne. Anh mặc một vest đen, cơ thể cao lớn, cảm giác áp bách mạnh mẽ, như thể Diêm Vương xuất thế.
Trong số tất cả những người từng phản bội, từng làm nhục anh, lúc này chỉ dư lại một mình Ngu Thanh Vãn.
Dưới màn mưa, cô quỳ gối trước mộ, cơ thể mảnh khảnh gầy yếu lạnh run, nhưng lại không ai dám bung dù che cho cô.
Anh hơi khom người ngồi xuống, nắm cằm cô, ép cô phải quay mặt nhìn về phía bia mộ.
Cảm nhận được cơ thể run rẩy của cô, Hạ Thành nở nụ cười vừa tàn nhẫn lại vừa thỏa mãn, ghé sát tới bên tai cô nói: “Cuối cùng thì chỗ dựa của em cũng đã đổ rồi.”
Dù cho máu tươi rỉ ra từ miệng vết thương, Hạ Thành vẫn không buông tay.
Anh cười lạnh như băng: “Tiếc quá, em không có lựa chọn nào khác.”
...
Vào một ngày đẹp trời nào đó, bộ tranh của họa sĩ tài năng mới nổi Ngu Thanh Vãn nổi rần rần trên mạng.
Cô gái trong tranh mặc một chiếc váy kiểu Trung Quốc cách tân màu đen, thêu hoa văn nổi. Da cô trắng hơn tuyết, eo thon vô cùng.
Không lâu sau đó, bức tranh “Làm ác” phong cách tối tăm giúp Ngu Thanh Vãn thành danh được một người mua thần bí dùng giá trên trời đấu giá về, một triệu đô la Mỹ.
Mà cánh truyền thông lại bất ngờ chụp được người cầm quyền nhà họ Hạ xuất hiện ở triển lãm tranh cá nhân của Ngu Thanh Vãn. Trong khi người này nổi tiếng là người tính tình kém, không biết thưởng thức phong nhã nhất. Đúng là khiến người ta phải cứng họng.
Có phóng viên dũng cảm tiến lên: “Xin hỏi tổng giám đốc Hạ, điểm gì trong bức tranh này đã níu chân anh lâu như vậy?”
Hạ Thành vẫn nhìn chằm chằm bức tranh không rời mắt: “Tác giả.”
“Vậy...”
Anh miễn cưỡng ngước mắt lên, giọng nói mất kiên nhẫn: “Bà xã vẽ tôi đấy, có vấn đề gì à?”
“Vậy anh dùng giá một trăm triệu đô la Mỹ mua để...”
“Dỗ cô ấy.”
...
Trên mạng rào rào bình luận, đều xót thương người đẹp mảnh mai như vậy lại rơi vào tay Diêm Vương. Chắc chắn là bị ép buộc.
“Mỹ nhân ốm yếu bị cái anh kia nhà họ Hạ chiếm giữ, có khi nào chưa tới hai ngày đã sợ đến mức bệnh tình càng trở nặng hơn không?”
Mấy ngày sau đó, lại có mấy bức ảnh bị tung ra.
Trong ảnh, người cầm quyền nhà họ Hạ tàn nhẫn hung tàn kia đang khom người ngồi xuống, bưng chén thuốc, đút cho mỹ nhân ốm yếu mà không chút buồn bực hay mất kiên nhẫn nào, ngay cả cổ tay áo dính nước thuốc cũng không để ý chút nào.
Anh còn nhẹ giọng dỗ dành: “Vãn Vãn ngoan, uống thêm một ngụm nữa đi.”
... Không có em, anh sẽ đắm chìm, sẽ hoàn toàn trở thành kẻ ác.