Chương 3-2
“Tiểu Thương nhi.”
Trời ơi! Anh lại đang gọi hồn nữa rồi.
“Nè, cười một cái xem nào.”
Anh điên cuồng ngược đãi! Bị anh giam lỏng thì làm sao cô có thể cười được? “Thuần khiết, khả ái, tiểu Thương nhi ngây thơ……..”
Cô vội vàng che lỗ tai, “Đừng tụng kinh nữa có được không?” Coi như cô cầu xin anh.
“Thân thể của tôi khỏe chứ?”
Hết sức khỏe! Nhưng cô không thừa nhận! Cô cũng không phải hạng mê trai.
“Cô hài lòng với biểu hiện của tôi chứ?”
Hài lòng? Cô sắp mệt lả rồi! Mặc dù chỉ có anh “Xuất lực”, cô chỉ cần hưởng thụ là được rồi.
Hưởng, hưởng thụ cái đầu cô, tại sao cô lại không biết xấu hổ như vậy.
“Cô không nói, thì có vẻ biểu hiện nam tính của tôi chưa đủ rồi…………”
A? Anh làm gì mà cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, khiến lòng cô rối loạn.
“Mười chín lần rồi, một lần nữa cho chẵn hai mươi.”
“Anh lại muốn nữa?” Lần này cô không thể không lên tiếng, “Đoạn Dạ Nhai! Anh không sợ kiệt sức sao? Nếu anh chết ở trên giường mà lên trang nhất của bản tin thì mất thể diện lắm.”
“Tiểu bảo bối, không cần lo, tôi trẻ tuổi nhiệt huyết, huống chi tôi vận động thường xuyên, chức năng tim phổi rất mạnh.”
“Thật là! “Lượng vận động” của anh sao so bì được với trâu bò chứ.” Chẳng biết tại sao, ngực cô vừa chua xót lại vừa đau nhói, bực mình khó chịu.
“Tôi là công nhân, lao động chân tay nhiều hơn người bình thường.” Hơn nữa anh còn thường xuyên đi Donie luyện tập thể hình, Pierre Lỗ thường xuyên cùng anh đấu kiếm.
Giờ phút này anh vô cùng vui vẻ, cuối cùng thì tiểu Thương nhi cũng bày ra bộ dáng ghen tuông rồi.
Như thế này mới đúng, làm gì có chuyện anh nỗ lực, mà cô thì lạnh nhạt chứ.
Từ thời trung học, anh biết rõ các cô gái rất dễ rơi vào lưới tình với anh. Ai bảo trời sinh anh như vậy chứ! Ba mẹ anh nổi tiếng là tuấn nam mỹ nữ, cộng thêm “Quá trình chế tạo” nồng nhiệt nữa, kết tinh tình yêu này dddlq"đ muốn thiếu một phần cũng rất khó khăn. Mỗi người một số mệnh, trời định anh phải phiền muộn về vẻ đẹp trai đó!
“Anh không phải ra công trình báo danh sao? Coi chừng quản đốc xào anh đó.”
“Yên tâm, tôi nuôi cô ba đời cũng vẫn đủ mà.” Tơ lụa áo gấm, Mã Não Phỉ Thúy anh cũng cung cấp được.
“Ai muốn anh nuôi chứ!” Cô tức giận, mà trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
Để che giấu khuôn mặt đỏ bừng, cô giận hờn nói: “Anh chỉ là công nhân công trường, một tháng giỏi lắm cũng chỉ kiếm được 5000 – 6000 đồng, tiệm Thanh Tùng của tôi không biết kiếm hơn anh bao nhiêu đây.”
“Xem thường công việc của tôi? Thì ra cô cũng chỉ là thứ hám tiền.” Anh cười nói, bởi vì anh biết trời sinh cô rất thuần khiết.
Nếu cô là kẻ ham tiền, cô năm mười lăm tuổi cần gì phải mang cửa hàng Nguyệt Tô Kim cùng phòng hơi thảo dược đang có chín mới chín phần trăm dd/l/q"đ thu nhập đi quyên góp từ thiện? Tiểu Thương nhi xứng đáng để anh toàn tâm toàn ý yêu thương.
“Này! Phần lãi của anh trả tôi phải xong rồi chứ! Tôi đi được chưa?” “Vui vẻ” mười chín lần! Ba ngày nay cô ngoài ăn rồi ngủ thì cũng phải làm cái kia nữa, chỉ việc hồi tưởng lại thôi cũng khiến cho người ta đỏ mặt.
Anh day nhẹ hai bên thái dương, một lúc lâu sau, anh gật đầu như đang ban một ân huệ, “Nhưng cô phải đến gặp tôi đúng giờ đấy.”
“Hù dọa! Anh muốn tôi đến theo ý anh? Tôi không phải là gái trong quán rượu!”
Cô cũng không có thiếu tiền anh! Khuôn mặt đẹp trai của anh thoáng buồn, “Nhưng mà tôi lại nợ cô ơn cứu mạng chưa trả xong, ân tình này mà không trả xong thì tôi sẽ khó chịu lắm!”
Gϊếŧ chết cô đi! “Đã trả nợ xong rồi mà? Tôi đã nhận ‘Cảm ơn’ cùng mười chín lần ‘Lãi’ rồi! Hơn nữa căn bản là không có ân huệ cứu mạng gì hết, là anh tự nhiên xông vào phòng hơi của tôi………….”
Anh nghiêm túc nói: “Tôi không thể làm người đàn ông vong ân bội nghĩa được, cho nên cô phải để tôi có cơ hội trả hết ân tình này từ từ.”
“Từ từ trả? Vậy còn muốn tới lúc nào, lâu dài sao? Anh định trả đến khi nào trong bụng tôi có một sinh linh nhỏ mới xong sao? Đoạn Dạ Nhai, anh điên thì cũng tùy lúc thôi chứ! Đừng có bụng ta suy ra bụng người.” Cô hưởng thụ……….. Ách, không, là nhẫn nhịn mới đúng.
“Cô định tiếp tục sao! Tiểu bảo bối.” Anh mím môi cười mị hoặc tán tỉnh phụ nữ.
Dã man! “Tôi đi đây! Hơn nữa cũng không cần gặp lại đâu.”
“Cứ tự nhiên, tôi không tiễn.” Dù sao nếu anh có nhớ cô mãnh liệt, thì bất cứ nơi đâu anh cũng sẽ mang cô về để thân mật.
“Xin hỏi đường Quế Chi đi hướng nào?”
“Hướng bên này………….” Sài Thương Y hừ nhẹ một tiếng, không kịp giãy dụa đã hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Bàn nắm chặt khăn thuốc mê trong tay, cùng Tiểu Cao khiêng cô lên chiếc xe chở hàng chờ bên cạnh.
“Cive me five!” Mấy tên trong xe cười rối rít.
※※※
Khách sạn Vòng Nguyệt Quế.
Một phụ nữ trung niên xinh đẹp luôn miệng làm nũng, “Sao lại hẹn gặp mặt ở đây vậy? Để người khác hiểu lầm là không tốt đâu.”
“Là bà lấy cái chết để bức ép tôi gặp bà một lần, nói chuyện một chút mà!”
“Không sai, nhưng mà cũng không cần hẹn gặp bên ngoài chứ?”
“Vấn đề ở đây là chồng bà đã về lại đây rồi, mà tôi cũng không muốn chạm mặt chồng bà.”
Màn đối thoại của hai người cũng không phải gian phu da^ʍ phụ gì, mà là mẹ con.
“A! Không biết kiếp trước cha con con có thù oán gì không nữa?” Bà vừa là vợ thảo vừa là mẹ hiền cũng không chịu nổi mà!
“Đoạn phu nhân, xin mau lên một chút! Tôi chỉ có một tiếng thôi.”
Sinh đứa con bất hiếu. “Hừ, anh cùng đám đàn bà không ra gì đó có thời gian lêu lỏng cả ngày lẫn đêm, tôi đây sinh ra anh rồi nuôi anh, vậy mà cả tuần lễ chỉ sắp xếp được có một tiếng.” Thật ganh tỵ.
“Bà có Đoạn chủ tịch sủng ái còn chưa đủ sao?” Lòng dạ đàn bà.
“Nhai nhi……… Là mẹ yêu con mà.” Hà Nguyệt Loan cong đôi môi đỏ mọng, không bỏ qua nói.
A, phụ nữ năm mươi tuổi mà lại có thần thái yêu kiều như vậy, lại không quá lố, khiến anh khâm phục.
“Đoạn phu nhân, bà chỉ còn lại bốn mươi phút.” Anh liếc đồng hồ treo tường, nhắc nhở.
Hà Nguyệt Loan vội vàng ngồi thẳng, mau chóng nói vào nội dung: “Con có nghe qua tên Đồ Tinh bao giờ chưa? Con gái rượu của bác Đồ, sắp học xong và sẽ trở về nước, cũng học tiến sĩ ở trường Oxford như con đó.”
“Ừ.”
“Ừ? Con chọc tức mẹ hả?”
Đoạn Dạ Nhai buồn cười nhìn mẹ anh đang nhảy dựng lên: “Nếu không thì con phải làm như thế nào? Cô ấy cũng đâu phải là con gái con.”
“Con bé đương nhiên không phải là con gái con rồi!” Một người đàn ông hai mươi chín tuổi làm sao có con gái hai mươi lăm tuổi được chứ. Anh nhất định là muốn chọc tức bà mà.
Đàn ông trên toàn thế giới thì chỉ có chồng bà là thương bà nhất, đừng mong Nhai nhi chăm sóc.
Anh hôn nhẹ gò má của bà, “Trong lòng con người khác rồi, mẹ không cần phải loạn lên đi kiếm con dâu như vậy.”
A! “Thật không? Vậy là con nghĩ lại rồi hả? Không đi hái hoa bừa bãi nữa chứ?”
“Cho là vậy đi.”
“Cái gì mà cho là vậy!” Điều kiện quan trọng nhất của tình yêu chính là phải dốc lòng, giống như chồng bà dù đã kết hôn ba mươi năm rồi nhưng vẫn cưng chiều bà như ngày đầu mới yêu.
Đoạn Dạ Nhai thẳng vai, cười một cách tự nhiên, “Con đối với cô ấy có tình có nghĩa, như vậy còn không rõ ràng sao.” Vậy mà tiểu Thương nhi là người đầu tiên khiến anh nghĩ đến tình yêu nam nữ.
Hà Nguyệt Loan cực kỳ vui mừng, “Con trai, mẹ đảm bảo với con, con bé nhất định sẽ rất xứng đôi với con.”
“Mẹ là thầy bói sao?” Biết số trời, hiểu sự đời?
“Con là do mẹ sinh, đương nhiên mẹ phải hiểu chứ.” Con trai bảo bối của bà luôn đối xử với phụ nữ dựa vào tính chất phối hợp, không cần biết có yêu hay không? Ha ha, bà cũng sắp phải làm bà nội rồi, dựa theo tướng mạo thanh xuân, thì bà nhất định sẽ là bà nội xinh đẹp nhất tỉnh T rồi.
“Là thiên kim tiểu thư nhà nào?” Con bé tốt hơn nên đến nhà cầu hôn đó!
“Cô ấy đã kết hôn……..”
“Cái…… Cái gì!” Sự đả kích này quá lớn, bà lập tức lùi lại vài bước, thiếu chút nữa là đυ.ng vào tường rồi. “Làm sao mà con có thể yêu người đã có gia đình vậy hả? Như vậy là thông da^ʍ!”
Ha ha! Mẹ anh thật đúng là bảo bối lợi hại.
“Cười, con còn tâm trạng để cười sao? Đã có chồng rồi mà còn lộn xộn với người đàn ông khác thì chắc chắn là không ra gì rồi! Không chừng cô ta kết hợp với chồng của cô ta làm trò hại con……….” Trời ơi! Bà cần thuốc đau đầu, cũng cần thuốc hạ huyết áp.
“Chồng cô ấy qua đời rồi.” Ở đâu ra kết hợp hại anh? Mẹ anh tám phần là xem phim quá nhiều rồi.
“Quả phụ hả!” Không có quan hệ gì rồi. “Hôm nào mang con bé tới gặp mẹ, mẹ chính xác là bà mẹ chồng hiền lành nhất, xinh đẹp nhất, con bé nhất định sẽ thích mẹ.” Không phải bà nói khoác, Lại Tục luôn luôn khen bà là người mà người khách thích tiếp xúc nhất.
“Tiểu Thương nhi cũng không phải là thiên kim tiểu thư nhà nào hết, hơn nữa cha mẹ cô ấy đã sớm qua đời, Đoạn phu nhân không có phản đối gì sao? Không môn đăng hộ đối đó.”
“Mẹ đã nói rồi mà, mẹ chính xác là bà mẹ chồng tốt nhất thiên hạ, cái loại suy nghĩ cổ hũ không nằm trong đầu ta, hơn nữa con bé được gả cho con, sẽ là thiếu phu nhân Đoạn gia, đường đường kế tục phu nhân chủ tịch, người khác tôn trọng còn không kịp đó!”
“Kính nể, kính nể.”
“Mẹ có tư tưởng văn minh chứ? Con đó nha, có thể đầu thai nằm trong bụng mẹ là phước tám đời của con đó.”
“Đoạn phu nhân dạy chí phải………… Đến giờ rồi, con phải quay lại công trường.”
“Nhai nhi, rảnh rỗi thì đi gặp cha con đi, ông ấy yêu con nhưng khó mở miệng. Con biết mà, cha con làm chủ tịch Đoạn thị ba mươi mấy năm, không tránh khỏi việc dùng quyền lực ra uy một chút.”
“Con sẽ suy nghĩ.” Anh xoay người, hôn gió bà một cái. “Nói cho mẹ biết một chuyện, chắc chắn mẹ sẽ vui mừng.”
“Nói mau.” Có phải con dâu tương lai đã mang thai rồi hay không?
“Kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙© của tiểu Thương nhi là do con chỉ dạy đó, người chồng quá cố của cô ấy cũng chưa đυ.ng vào cô ấy đâu……….”
Hả? Lỗ tai của bà có phải đã bệnh rồi hay không, một người đã kết hôn mà vẫn còn là xử nữ?
Quả phụ xử nữ! Thật là một chuyện nghe rợn cả người.
Nhưng mà đúng như lời Nhai nhi nói, thật sự là bà cũng có vui mừng đấy!
Bây giờ phải mau chóng về nhà coi lịch, tìm ngày thật tốt, dù sao con trai bà cũng là người đầu tiên ddd.lq"đ của quả phụ xử nữ đó, không thể không chịu trách nhiệm được.
Bà phải bắt đầu học tập để người ta ca tụng bà là một bà mẹ chồng tốt mới được.