Buổi tối yến tiệc diễn ra, cung chủ, thiếu cung chủ và tám vị đường chủ đều ngồi cùng một bàn, những bàn bên cạnh là các phân đường đường chủ. Không hề náo nhiệt và phô trương như Mặc Viêm đã nghĩ, cũng chỉ là bày nhiều hơn ba bàn mà thôi. Tuy nhiên điều này cũng không có gì lạ, có mặt ở đây hôm nay, sợ rằng cũng đều là tâm phúc của Mặc Thanh đi.
Mặc Viêm nhàn nhạt nhìn xung quanh một vòng, phát hiện các phân đường đường chủ Thiên Tuyệt cung đều là những người tuổi trẻ tài cao, niên kỷ cũng chỉ trên dưới ba mươi. Mặc Thanh vẫn như trước một thân hắc bào, bất quá cũng không phải là thường phục tùy ý mọi ngày, y phục chỉnh tề tinh xảo, toả ra khí thế bễ nghễ thiên hạ không gì sánh được, kim sắc nhãn mâu mang theo nhàn nhạt vui vẻ, nhìn ra được tâm tình của hắn hôm nay không tệ.
Yến tiệc vừa bắt đầu, các vị đường chủ cùng nhau nâng ly chúc mừng sinh thần cung chủ. Sau đó mới dùng cơm, mọi người trên bàn tiệc bắt đầu thoải mái chè chén, bầu không khí cũng không có áp lực, Mặc Viêm đoán, xem ra những người này đối với Mặc Thanh cũng không có bất kỳ khoảng cách gì. Y một mực lặng lẽ quan sát Mặc Thanh, Mặc Thanh đang nghiêng mặt sang bên kia, thấy hắn đang cầm chén, không kịp suy nghĩ gì mà gắp cho hắn một khối bánh hoa cao.
Lúc Mặc Viêm lấy lại tinh thần, liền thấy Mặc Thanh đang nhìn y, cứ như vậy thẳng tắp đối diện với con ngươi kim sắc mà chưa kịp chuẩn bị. Trái tim y đột nhiên nảy lên một cái, Mặc Viêm lập tức không tiếng động cúi đầu, cũng gắp cho mình một khối hoa cao. Nhằm che dấu trái tim đang đập kịch liệt, còn có thần sắc không tự nhiên.
Mặc Thanh nhìn hắn dán sát mặt vào chén bánh hoa cao, tâm tình tựa hồ trở nên tốt hơn, cũng ân cần gắp thức ăn cho Mặc Viêm. Tám vị đường chủ ngồi cùng thấy Mặc Thanh thái độ vô cùng thân thiết, khóe miệng không khỏi mỉm cười. Trong mắt mọi người, tình cảm của đôi phụ tử này tựa hồ cũng không tệ lắm.
Chỉ có Mặc Viêm biết, Mặc Thanh thái độ thân thiết như vậy, khiến nhịp tim của y bị vây trong trạng thái chạy nước rút, không ai biết, y phải cố gắng khống chế tiếng tim đập như sấm của mình cỡ nào.
Cuối cùng bữa cơm cũng trôi qua, nha hoàn nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, đưa lên các món điểm tâm cùng trái cây.
Sau đó có một nhóm vũ cơ nhẹ nhàng tiến lên hiến vũ, xung quanh trang trí những ngọn đèn tinh xảo, làm cho những vũ cơ trở nên xinh đẹp huyền ảo. Mặc Viêm thoáng nhìn xung quanh, mọi người đều có chút thưởng thức những điệu nhảy yêu mị của các nàng.
Lại liếc nhìn sang bên cạnh, thấy Mặc Thanh cũng đang theo dõi, y nhíu mày, ngực mơ hồ có chút không vui. Cũng may, kế tiếp nhóm đường chủ không ngừng dâng tặng lễ vật. Mặc Thanh nhàn nhạt mỉm cười nhận lấy, bất qua nụ cười cũng không đạt tới đáy mắt, xem ra hắn cũng không có hứng thú với những món đồ đó cho lắm.
Mọi người dâng lên hầu như là những kỳ trân dị bảo, Mặc Viêm từ lúc bắt đầu còn kinh thán tới về sau là hoàn toàn chết lặng, quả nhiên là vô số bảo vật, thực sự là khiến y chết lặng a.
Tuy nhiên sau đó lại xuất hiện một thứ thật sự đáng ghét, Thiên Hoan đường chủ dâng lên, cư nhiên là một sủng cơ, so với những nữ tử bình thường đường nét lại càng sắc sảo, cặp mắt thâm thúy mê người, lúc nhìn Mặc Thanh còn ẩn ẩn ướŧ áŧ đưa tình.
Mặc Viêm nhìn sang, Mặc Thanh trước đó cả đêm đều một bộ dạng lười biếng, tựa hồ không có hứng thú gì quá lớn, thẳng đến khi nữ tử này xuất hiện, hắn mới có chút sinh lực. Mặc Viêm ở trong lòng mắng: “Nhìn thấy nữ nhân liền động dục”.
Đến khi tám vị đường chủ hạ lễ xong, Mặc Thanh đột nhiên chuyển mắt, nhìn về phía Mặc Viêm, con ngươi ám kim lưu chuyển, phảng phất mang theo ma lực, thiếu chút nữa câu mất hồn Mặc Viêm. Mặc Viêm đè xuống rối loạn trong lòng, tránh đi cặp mắt tà tứ kia, làm bộ như không nhìn thấy.
“Viêm nhi, lễ vật ngươi chuẩn bị cho phụ thân đâu?” Mặc Thanh lại không có ý định buông tha y, thản nhiên trước mặt mọi người mà hỏi.
Kỳ thực Mặc Viêm cũng muốn tặng thứ gì đó cho hắn, nhưng khi nhìn tới Mặc Thanh thấy mỹ nữ lộ ra thần sắc hứng thú, y đột nhiên không muốn tặng. Hiện tại Mặc Thanh đã hỏi tới, xem ra y phải thể hiện một chút đạo hiếu đi.
“Viêm nhi đã suy nghĩ rất lâu, quyết định viết tặng phụ thân một bức tranh chữ”. Mặc Viêm miễn cưỡng nói ra, quả nhiên tất cả mọi người đang ngồi trước mắt sáng ngời, tựa hồ muốn xem thiếu cung chủ trong lời đồn còn có bản lĩnh xuất chúng gì.
Mặc Thanh xem ra cũng rất có hứng thú, con ngươi ám kim lóe sáng, trái tim Mặc Viêm nhảy lên một cái, thiếu chút nữa kìm nén không được.
Rất nhanh hạ nhân liền đưa lên một bộ văn phòng tứ bảo. Mặc Viêm từ từ đi đến trước bàn, nhìn thoáng qua, bất giác líu lưỡi, bộ văn phòng tứ bảo này vừa nhìn đã biết không phải phàm vật, chỉ sợ cũng là chí bảo vạn kim khó tìm a. Lấy xuống bút lông trên giá cẩm thạch, chấm vào nghiêng mực đã được mài tốt, Mặc Viêm nhắm mắt suy nghĩ nên viết những gì.
Sau đó nhẹ nhàng vén ống tay áo, cầm bút hạ xuống nền giấy Tuyên Thành vài chữ. Mặc Viêm đối với thư pháp cũng có nghiên cứu chút ít, thật ra cũng không có nguyên nhân gì, y chỉ muốn tìm một việc, có thể làm cho lòng mình yên tĩnh, không bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng, mà từ xưa tới nay, thư pháp chính là hoạt động tĩnh tâm tốt nhất.
Vì vậy, ngoại trừ học hỏi ở bên ngoài, Mặc Viêm làm nhiều nhất chính là luyện bút, mỗi ngày đều dành một ít thời gian để luyện, khiến tâm tư tĩnh lặng, kiên trì hơn mười năm, thư pháp của y đã có chút thành tựu. Có đôi khi viết vài thứ đưa cho Thần Mộc xem, cũng làm cho Thần Mộc khoa trương khen không dứt miệng.
Sự chú ý của mọi người đều đặt trên người thiếu niên một thân trường bào Nguyệt Nha trắng như tuyết, y nhắm mắt nhẹ nhàng nhấc bút, lúc mở ra, trong mắt là một mảnh chăm chú linh hoạt kỳ ảo, phảng phất như thể xác và linh hồn y đã hòa vào trong thư pháp, y tiêu sái nhẹ nhàng hạ bút viết vài chữ, rồi lại đem bút treo trở về trên giá ngọc.
Tất cả mọi chuyện diễn ra chỉ ngắn ngủi trong nửa nén hương, thế mà mọi người lại như sợ quấy rầy tới y, đều đồng loạt nín thở.