Cái, cái gì?! Mặc Viêm ngây ngẩn nhìn Mặc Thanh đang ngày càng dựa sát vào mình, tim không ngừng nhảy loạn. Tuy rằng vẫn luôn hy vọng, thế nhưng Mặc Thanh bị làm sao thế này? Đang đồng tình hay là đang thương hại mình đây?
Mặc Viêm theo bản năng kháng cự lại, “Phụ thân, đừng như vậy…”
Còn chưa nói hết câu đã bị Mặc Thanh áp đảo, hai tay bị kéo lên cao hơn đầu, Mặc Thanh ghé sát vào tai y nhẹ nhàng liếʍ một chút: “Ngô, đúng là lúc ngươi ngủ ngoan ngoãn hơn nhiều”.
Lúc đang ngủ? Đầu óc Mặc Viêm trở nên mơ hồ, thậm chí còn cảm thấy mạc danh kỳ diệu.
Đôi mắt ám kim của Mặc Thanh hiện lên ý cười nhàn nhạt. Sau đó kéo quần áo Mặc Viêm xuống, đầu ngón tay thon dài như ngọc chậm rãi trượt từ cổ y tiến dần xuống dưới: “Viêm nhi, nhìn xem, cơ thể của ngươi xinh đẹp biết bao nhiêu”.
Mặc Viêm thuận theo ngón tay hắn mà nhìn xuống, cần cổ, xương quai xanh, thậm chí trên l*иg ngực của y đều phủ đầy hôn ngân, thế này là sao?! Y thật sự không thể tin được, đây rõ ràng là dấu hôn a!
Mặc Thanh thấy biểu tình ngơ ngác
của y liền nở nụ cười tà ác: “Xinh đẹp không?” Nói xong, lại cúi đầu khẽ cắn lên l*иg ngực y, rồi chậm rãi dùng đầu lưỡi liếʍ qua chỗ mới bị mình cắn, nhìn thân mình Mặc Viêm vì không chịu nổi mà run lên, ý cười trên môi lại càng thêm sâu. Sau đó bắt đầu mυ"ŧ vào mảnh da thịt kia, mang theo một chút nhiệt khí cùng một chút ướŧ áŧ.
Đôi mắt Mặc Viêm trở nên mông lung, đợi đến lúc tầm mắt y bắt gặp con ngươi ngập tràn ý cười của Mặc Thanh thì cả khuôn mặt như muốn bị bốc cháy. Y ngây ngốc nhìn nơi vừa bị hắn mυ"ŧ qua để lại một dấu hôn đỏ thẫm. Lẽ nào toàn bộ dấu vết trên cơ thể mình đều là dùng phương thức kia in lại sao.
Mặc Thanh cởi toàn bộ y phục trên người y xuống, sau đó cả người phủ lên phía trên, vô cùng xấu xa dùng phân thân đã sớm đứng thẳng của mình cọ cọ vào y, còn cố ý chuyển động về trước. Mặc Viêm bị dọa cho hết hồn, tiểu cúc hoa bị kinh hách nhịn không được co rút lại.
Cảnh đẹp trước mắt khiến cho con ngươi Mặc Thanh càng trở nên thâm trầm. Hắn tiến đến bên tai Mặc Viêm, khẽ hôn lên vành tai của y, môi nỉ non: “Viêm nhi, có muốn phụ thân hay không?”
Lý trí Mặc Viêm đã hoàn toàn bị cắn nuốt, y mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Thanh, trong đôi mắt ẩn giấu du͙© vọиɠ đã tích tụ từ lâu: “Phụ thân, ta muốn người.” Nghe thấy thế, nụ cười trên khóe môi người nọ lại càng thêm sâu.
Hắn buông tay Mặc Viêm ra, sau đó thay đổi tư thế chuyển động, bắt đầu cắn lên xương quai xanh của Mặc Viêm, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ qua, loại kí©h thí©ɧ ám muội này khiến cho Mặc Viêm nhịn không được phải rêи ɾỉ ra tiếng. “Ân…”
Mặc Viêm cảm thấy rất xấu hổ, nhanh chóng cắn lấy môi dưới của mình. Mặc Thanh cười cực kỳ tà ác, “Viêm nhi kêu lên thật dễ nghe, ngươi cố ý muốn câu dẫn phụ thân sao?”
Sau đó kéo tay Mặc Viêm đưa tới bộ vị đã sớm cương cứng đến phát đau của mình, để tay y ma sát lên xuống. Mặc Viêm bị thứ nóng bỏng cứng rắn trong tay làm cho sợ hãi, thế nhưng nhìn thấy Mặc Thanh vì động tác trên tay mình mà thoải mái khép hờ mắt, y tựa như bị mê hoặc mà ra sức vỗ về chơi đùa với nó.
Mặc Viêm cũng không phải kẻ ngốc, y đương nhiên biết phải làm thế nào mới có thể khiến cho nam nhân càng thêm thoải mái, nhìn Mặc Thanh cúi đầu rêи ɾỉ, y gần như kiềm chế không được mà đem đôi môi mình tới gần, ngậm lấy thứ tráng kiện kia của Mặc Thanh.
“Ân…” Mặc Thanh hừ một tiếng, sau đó nắm chặt lấy bả vai y, thắt lưng nhịn không được bắt đầu trừu động mãnh liệt, như muốn đem phân thân cường kiện của mình hoàn toàn đẩy sâu vào cổ họng y. Mặc Viêm có chút khó khăn phun ra nuốt vào vật thể to lớn kia, tuy rằng cổ họng rất khó chịu, nhưng khi nhìn thấy thần sắc thư sướиɠ của Mặc Thanh, y nhịn không được càng thêm ra sức.
Đến lúc Mặc Thanh đem côn th*t của mình rút ra, khóe miệng Mặc Viêm cũng theo đó mà chảy xuống một sợi chỉ bạc, Mặc Thanh tiến đến gần, liếʍ đi dịch thể bên môi y, sau đó lấy ra bình dược kia, đổ thuốc lên ngón tay. Nhìn Mặc Viêm, dùng một loại khẩu khí dụ dỗ mà nói: “Viêm nhi, cho phụ thân tiến vào nhé.”
Khuôn mặt Mặc Viêm đỏ lên, y quay đầu sang một bên, không nhìn vào mắt Mặc Thanh, thế nhưng lại nhẹ nhàng mở rộng thân thể, chậm rãi tách hai chân ra. Hành động này của Mặc Viêm càng khiến cho hô hấp của Mặc Thanh trở nên dồn dập, hắn đem thuốc mỡ tiến vào bên trong cúc huyệt khả ái của Mặc Viêm, nhẹ nhàng bôi lên.
Tiểu cúc hoa bị kí©h thí©ɧ, bắt đầu co rút lại, cũng đem ngón tay Mặc Thanh nuốt vào. Mặc Thanh cử động ngón tay của mình, đem thuốc mỡ kia bôi lên rồi mới cẩn thận xoa bóp quanh nội bích, thẳng đến khi tràng bích hoàn toàn hấp thụ.
Mặc Viêm nhăn mi yên lặng thừa nhận, đến lúc bôi xong thuốc mỡ, trong cơ thể y chợt trở nên kỳ quái, tràng bích bắt đầu trở nên tê dại, còn tự tiết ra chất lỏng, thuận theo ngón tay Mặc Thanh chảy ra ngoài. Mặc Viêm cắn môi dưới, cảm thấy cực kỳ xấu hổ, sao lại như vậy chứ.
Nhìn thấy bộ dáng của Mặc Viêm, Mặc Thanh cười cười: “Viêm nhi, công dụng của loại dược kia không chỉ như thế đâu”.
Dược kia?! Mặc Viêm có chút mờ mịt, thế nhưng ngay sau đó y lập tức nhịn không được kêu lên thất thanh. “A!” Không ngờ Mặc Thanh lại đột nhiên đem cự vật thô to ngạo nhân kia đâm mạnh vào. Kỳ lạ là tiểu huyệt của Mặc Viêm lại không hề bị thương, ngược lại còn nhanh chóng cắn nuốt lấy phân thân Mặc Thanh, sau đó tự mình co rút lại.
“Viêm nhi, ngươi cắn thật chặt a, muốn lấy mạng của ta sao”. Mặc Viêm nhịn không được khẽ nhăn mày, kɧoáı ©ảʍ được lập đầy ở hạ thân quả thật muốn bức điên hắn mà.
Mặc Viêm có chút xấu hổ dúi đầu vào chăn, thế nhưng hạ thân lại không tự chủ được mà co rút lại. Y cũng không rõ chuyện này là sao, nhất định là do thuốc mỡ kia có vấn đề, đau đớn cực độ lúc tiến nhập không hề xuất hiện, ngược lại hạ thân không ngừng phun ra nuốt vào vật kia, còn tự động phân bố ra dịch ruột non nữa.
Mặc Thanh nắm chặt thắt lưng y, nâng hai chân y lên vai, tiến sát đến bên tai nói, “Viêm nhi, lúc ngươi còn say ngủ, phụ thân thích nhất là dùng tư thế này”. Nói xong, bắt đầu cử động thắt lưng, một chút một chút đều đâm đến chỗ sâu nhất.
Mặc Viêm có chút chịu không nổi, cắn chặt khớp hàm giống như động vật nhỏ bị thương mà khẽ rên lên. “Ô ô… Ân…” Mặc Thanh nghe được thanh âm của y liền biết y đã dần nổi lên du͙© vọиɠ.
“Viêm nhi, bảo bối của ta! Có thích phụ thân đối với ngươi như vậy không? Ân?” Mặc Thanh mạnh mẽ luật động, khiến cho Mặc Viêm có cảm giác mình sắp bị hắn làm đến hỏng rồi, y bất lực nắm lấy bả vai Mặc Thanh, không tự chủ được mà lắc đầu khẽ cầu xin: “Phụ thân, chậm một chút…”
Trả lời y chính là Mặc Thanh càng thêm dùng sức va chạm, sau đó lại hỏi một lần nữa. “Nói! Có thích phụ thân đối với ngươi như vậy không?” Mặc Viêm nhắm mắt gật đầu, lớn tiếng ngâm nga. “Thích! Ta thích nhất là phụ thân!”
Ánh mắt Mặc Thanh càng trở nên âm trầm, hắn cúi đầu cắn lên hai khỏa hồng anh trước ngực y. “Viêm nhi ngoan, phụ thân cho ngươi tất cả”. Sau đó nắm lấy thắt lưng y, trừu động nhanh hơn. Thần trí Mặc Viêm không thể tỉnh táo nổi, ngoại trừ ôm chặt lấy bờ vai của hắn mà khóc không ra tiếng thì căn bản không còn làm được gì.
Mặc Thanh xoay người y lại, sau đó nằm nghiêng sau lưng y, nâng một chân y lên khiến cho góc độ tiến vào càng sâu hơn: “Viêm nhi ngoan, để phụ thân hảo hảo yêu ngươi”. Mặc Viêm vừa thở hổn hển hai cái, kết quả giây tiếp theo đã bị hắn làm cho phát ra những tiếng rêи ɾỉ.
“Phụ thân, quá sâu rồi… Van cầu người…” Mặc Viêm khóc to lên, y muốn chạy trốn khỏi kɧoáı ©ảʍ vô tận này, cảm giác này khiến y sắp điên lên rồi. Thế nhưng Mặc Thanh không hề buông tha cho y, duỗi tay nắm lấy thân mình y kéo ngược trở về. Sau đó lại càng xâm nhập không chút lưu tình chút nào: “Ta cảm thấy còn chưa đủ sâu mà, Viêm nhi ngoan”.
Mặc Thanh lại mãnh liệt công kích, xâm nhập vào tận gốc, một lần cũng chưa từng rút ra, ngược lại còn cố tình đâm vào điểm nhạy cảm của y, khiến cho cả người Mặc Viêm run rẩy ngâm khẽ: “Từ bỏ… Từ bỏ…”
Mặc Thanh vuốt ve tấm lưng trơn bóng của y, ở trên đó hạ xuống từng nụ hôn, động tác lại càng ngày càng kịch liệt.
“Viêm nhi, ta yêu ngươi!” Lúc Mặc Thanh nói ra lời bày tỏ tha thiết của mình, cũng là lúc hắn phun ra tinh hoa vào nơi sâu nhất trong cơ thể Mặc Viêm.