Đoàn người Thiên Tuyệt cung cũng đã tới Trầm Nguyệt lâu. Uất Trì Tỏa Thược đứng ngay trước thiên môn sơn trang Trầm Nguyệt lâu chờ đợi, cố gắng tránh gây tiếng động quá lớn.
Địa vị Thiên Tuyệt cung trong chốn võ lâm không ai bằng, vị cung chủ trong truyền thuyết kia, tựa hồ rất ít tham dự hoạt động của võ lâm. Uất Trì Tỏa Thược mang theo vài phần hiếu kỳ, nhìn đoàn hộ tống phía xa xa đang từ từ tới gần.
Đến khi nhìn thấy rõ lại nhịn không được líu lưỡi, bốn chiến mã toàn thân tuyết trắng, lông ngựa không chứa một tia tạp chất giống như thánh vật, kéo một chiếc mã xa dị thường sang trọng từ từ tới gần. Mã xa trên thân không phải nạm vàng thì cũng nạm ngọc. “Thực sự xa xỉ!” Uất Trì Tỏa Thược trong đầu toát ra ý niệm như vậy.
Đợi mã xa dừng hẳn, thị vệ sau lưng vội vội vàng vàng tiến đến, mang lên một băng ghế bằng ngọc, lúc này mới nhẹ giọng kêu: “Cung chủ, đã tới Trầm Nguyệt lâu”. Trong mã xa truyền ra một giọng nam trong trẻo nhưng trầm thấp lạnh lùng: “Ừ”.
Thanh âm kia đúng là cực kỳ êm tai, Uất Trì Tỏa Thược lại càng thêm hiếu kỳ, muốn nhìn xem một chút Thiên Tuyệt cung chủ được đồn là võ công cùng dung mạo có một không hai trong thiên hạ, rốt cuộc là dạng kinh tài tuyệt diễm như thế nào.
Người đi theo hầu nhẹ nhàng vén rèm xe lên, mơ hồ lộ ra bài biện bên trong. Bên trong lót thật dầy da lông, thuần trắng như tuyết, tinh tế nhìn thật kỹ, cư nhiên là da lông tuyết hồ. Ở giữa bài biện một số thứ, đều được làm từ cẩm thạch tinh xảo.
Một nam tử chậm rãi đi ra, Uất Trì Tỏa Thược nhìn thấy đầu tiên chính là bàn tay người kia, thon dài như ngọc, khớp xương phân minh, ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy xanh biếc, càng làm cho ngón tay trở nên trắng nõn.
Uất Trì Tỏa Thược bước lên phía trước một bước, mang theo đám thuộc hạ Trầm Nguyệt lâu, cung kính cúi người thi lễ: “Trầm Nguyệt lâu cung nghênh Thiên Tuyệt cung chủ đại giá quang lâm”. Nhưng chỉ trong chớp mắt ngẩng đầu lên, liền quên mất hô hấp.
Mặc Thanh vẫn như trước một thân hắc huyền, vạt áo và ống tay dùng tơ kim tuyến thêu hoa văn phức tạp, thắt lưng mang ngọc bội màu trắng, trên phiến ngọc cũng điêu khắc hoa văn tinh xảo. Thần thái lười biếng, tóc dài đen như mực tùy ý xõa tung, vô cùng tùy ý, song nhãn ám kim hơi khép hờ, một bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ. Cho dù là tùy ý như vậy, thế nhưng toàn thân phát ra hơi thở tà mị, làm cho lòng Uất Trì Tỏa Thược không ngừng nhảy lên.
Uất Trì Tỏa Thược ngay lập tức ngẩn người, trước khi gặp người này, hắn đã tưởng tượng đủ loại khác nhau, tất cả so ra đều kém với chân chính nhìn người thật. Có câu nghe danh không bằng gặp mặt, lúc này hắn đã hoàn toàn hiểu được. Bất luận người nào có hình dung vị cung chủ tư sắc thiên nhân này như thế nào, sợ rằng đều kém xa so với đã từng một lần gặp mặt tới chấn động.
Mặc Thanh đã sớm quen với sự kinh diễm của người khác, cũng không so đo Uất Trì Tỏa Thược thất thố. Giẫm lên băng ngọc bước xuống xe ngựa, thị vệ sau lưng lập tức cung kính tiến lên, ở trên đường tinh tế trải thảm lót. Thần Mộc cũng từ mã xa phía sau bước xuống, đi tới phía sau Mặc Thanh, thấy Uất Trì Tỏa Thược thất thố, y nhẹ giọng nhắc nhở: “Uất Trì lâu chủ, làm phiền dẫn đường”.
Uất Trì Tỏa Thược lúc này mới từ trong mộng tỉnh lại, sắc mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng, vươn tay ra phía trước ý tứ mời đi theo.
Đoàn người Thiên Tuyệt cung ở tại Toái Tinh uyển. Toái Tinh uyển ở Trầm Nguyệt lâu có cảnh trí tốt nhất, bài biện và trang trí bên trong cũng là được lựa chọn tỉ mỉ. Uất Trì Tỏa Thược biết Thiên Tuyệt cung phú khả địch quốc, đương nhiên vị cung chủ này sẽ không để Toái Tinh uyển vào mắt: “Hàn xá đơn sơ, mong cung chủ bỏ qua”.
Mặc Thanh khẽ gật đầu, ý bảo không ngại. Uất Trì Tỏa Thược lúc này mới phân phó, cho người đi chuẩn bị tiệc tối chiêu đãi nhóm Mặc Thanh. Thần Mộc thấy Mặc Thanh trong mắt chưa tán đi cơn buồn ngủ, đối với Uất Trì Tỏa Thược nói: “Cung chủ đường xá mệt nhọc, dạ tiệc này xin lĩnh tấm lòng. Thật sự đa tạ hảo ý của Uất Trì lâu chủ”.
Uất Trì Tỏa Thược thấy Mặc Thanh nửa khép con ngươi kim sắc, trong lòng nhịn không được khẽ động. Cúi người khách khí nói: “Vậy mời cung chủ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tại hạ lại tới bái phỏng”.
Thần Mộc nhìn Uất Trì Tỏa Thược rời đi, nhịn không được trêu ghẹo: “Uất Trì Tỏa Thược cũng có hứng thú a”. Mặc Thanh biết y đang trêu ghẹo việc Uất Trì Tỏa Thược nhìn thấy hắn mà thất thố, liếc Thần Mộc một cái, không rãnh để ý. Thần Mộc tự biết mất mặt, cũng không nói thêm nữa.
Đúng vào lúc này một ám vệ đột nhiên hiện thân, tiến đến bên tai Thần Mộc nói vài câu, rồi lại giống như lúc mới đến, lặng yên rời đi.
Thần Mộc vừa mừng vừa sợ nói với Mặc Thanh: “Cung chủ, Tiếu Ngạo công tử quả nhiên ở đây”. Con ngươi màu vàng lợt nguyên bản dần dần đi vào giấc ngủ, đột nhiên mở ra, thẳng tắp nhìn về phía Thần Mộc.
“Thuộc hạ suy đoán y nhất định là thiếu cung chủ, y lưu lại tính danh là Thanh Viêm, tuổi cũng là mười bảy”. Thần Mộc có chút ngạc nhiên nói. “Ta đi xem”. Mặc Thanh nói xong xoay người muốn đi ra cửa.
Thần Mộc tiến lên ngăn cản hắn, Mặc Thanh không vui trừng mắt nhìn y. Thần Mộc giải thích: “Cung chủ, không thể vội vàng, chớ làm cho y ly khai lần thứ hai…” Mặc Thanh theo lời Thầm Mộc nói, dừng lại bước chân, trên mặt hiện lên thần sắc dãy dụa. Thần Mộc chậm rãi khuyên giải: “Cung chủ, ngày mai tỷ thí, y chắc chắn phải lộ diện”. Mặc Thanh gật đầu, phất tay một cái ý bảo Thần Mộc lui ra.
Đêm hôm đó, Mặc Thanh lẳng lặng đứng trước giường cả đêm, mỗi lần nhịn không được muốn nhảy qua của sổ đi xem, rồi lại đưa tay nắm chặt thành quyền, cố gắng nhẫn nhịn xuống.
Ý nghĩa của đại hội anh hùng, chủ yếu là nơi để các anh hùng hào kiệt của võ lâm có thể tỷ thí và so tài. Đó là lý do mà các môn phái lâu đời và các chưởng môn đều muốn mang đệ tử của mình tới đây thử một chút bản lĩnh. Trong sân Trầm Nguyệt lâu bốn phía đã bài biện bàn ghế, còn có hạt dưa, trái cây và trà bánh.
Thiên Nguyệt cung đã được an bài tại một gian phòng trang nhã ở tầng hai, không khó nhìn ra Uất Trì Tỏa Thược đối đãi với Thiên Tuyệt cung vô cùng đặc biệt, toàn bộ lầu hai đều dành cho người Thiên Tuyệt cung.
Nhưng môn phái tuy bên ngoài không có biểu hiện khác thường gì, nhưng đã sớm nghị luận ầm ĩ, Thiên Tuyệt cung rất ít tham dự vào việc trên giang hồ, lần này lại đột nhiên tham gia, rốt cuộc là vì cái gì?
Thái độ Mặc Thanh lúc này rất khác thường, một ái thϊếp cũng không mang theo. Thần Mộc vẫn còn nhớ rõ, từng có một lần tham dự đại hội lựa chọn võ lâm minh chủ, Mặc Thanh dắt theo mười hai thị thϊếp, vị lão minh chủ lúc đó vừa nhìn thấy, trong nháy mắt khuôn mắt trở nên trắng bệch. Lúc đó Mặc Thanh chỉ mới trên dưới mười sáu tuổi, lão minh chủ bị làm cho mất mặt như vậy, đương nhiên sẽ không cho Mặc Thanh sắc mặt tốt.
Ngày thứ hai trên lôi đài tỷ võ, Mặc Thanh đánh bại tất cả các cao thủ, đoạt được giải nhất. Lão minh chủ vẻ mặt không cam lòng, rồi cũng phải đưa chủ ấn trên tay mình cho hắn, Mặc Thanh thân thủ nhẹ nhàng nắm chặt, đem chủ ấn bóp nát thành bụi phấn, ném về phía lão minh chủ, cười đến bễ nghễ thiên hạ: “Chức vị minh chủ mà cũng xứng với ta sao”. Sau đó ôm lấy mười hai thị thϊếp tùy ý ly khai.
Một màn ngày xưa như phảng phất hiện ra trước mặt, Thần Mộc không khỏi câu dẫn khóe miệng: “Cung chủ, ngươi thấy tình huống ngày hôm nay có chút quen thuộc hay không?” Thần sắc Mặc Thanh vẫn luôn một dạng lãnh đạm, thế nhưng con ngươi ám kim chưa hề rời đi khoảng sân rộng phía dưới, tựa hồ đang tìm người nào. Nghe Thần Mộc nói như vậy, hắn tùy ý đáp: “Nga? Phải không?”
Thần Mộc cười cười tiếp lời: “Tựa như đại hội võ lâm minh chủ năm đó”. Con ngươi ám kim dừng một chút, lúc này mới xoay người nhìn về phía Thần Mộc, khóe miệng cũng câu ra nụ cười nhàn nhạt: “Ngươi không nói, ta cũng đã quên”.
“Năm đó cung chủ bất quá cũng ở tuổi này, không biết hôm nay có thể may mắn nhìn thấy thiếu cung chủ làm quần hùng khuất phục hay không a?” Nghe Thần Mộc nói như thế, trong mắt Mặc Thanh cũng hiện lên nhàn nhạt chờ mong.