Chương 55: Dung mạo

Edit: susublue

Bạch Vũ Mộng cười cười: "Đa tạ ý tốt của Hoàng thượng, nhưng không cần đâu, ta ở trong này lâu rồi, cũng có chút cảm tình, dù sao từ trước đến giờ vẫn vậy."

Lời này vừa ra, càng làm cho Bạch Cẩm Trình hoảng sợ, nữ nhi bất hiếu này, toàn nói bậy cho hắn? Sau đó lại trừng mắt nhìn Lâm Thải Sương, nếu không phải bà ta luôn hà khắc với Bạch Vũ Mộng, hiện tại cũng sẽ không như vậy.

"Không bằng Mộng Nhi đến vương phủ của ta ở đi, dù sao chúng ta cũng sắp thành hôn, vừa vặn có thể làm quen sớm." Lam Hạo Thần đứng một bên miễn cưỡng đề nghị.

Bạch Vũ Mộng liếc mắt nhìn Lam Hạo Thần, nam nhân này, thật sự không lúc nào không có ý đồ với nàng, diiexndannlequydoon vừa thấy có cơ hội sẽ giơ chân đá một cước, cũng không hỏi xem nàng có muốn hay không.

Lam Ngạo Thiên hơi suy nghĩ, còn chưa mở miệng, Dương Dịch Triết đã nói: "Dù sao các ngươi còn chưa thành hôn, mọi chuyện còn chưa được định đoạt, cứ như vậy vào ở trong Vương phủ cũng không tốt lắm!"

Bạch Vũ Mộng nhìn Dương Dịch Triết, hắn thật sự rất ương ngạnh. Kỳ thực bọn họ đều đã buông tay, không thể yêu nhau, làm bằng hữu cũng không tệ, nhưng hắn không quen nhìn Lam Hạo Thần lên mặt.

Từ lúc Bạch Vũ Mộng để lộ ra dung mạo thật, bọn họ chỉ biết, đó là cách nàng dùng để cự tuyệt bọn họ, nàng không muốn bọn họ khó xử, nên cho bọn họ một lý do để tự động buông tay.

Cho nên, hắn mới mở lời ngăn cản, kỳ thực, đứng ở góc độ bằng hữu, hắn cũng cảm thấy Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần rất xứng đôi, cho nên bọn họ đều lựa chọn chúc phúc cho hai người.

Bạch Vũ Mộng nhíu mày, tất nhiên nàng biết ý của Dương Dịch Triết, không ngờ, những người này lại rộng rãi như vậy, bằng hữu như bọn họ, nàng đã định rồi.

Dù sao, thêm một kẻ địch không bằng có nhiều thêm một bằng hữu, không chừng về sau sẽ hữu dụng!

Bạch Vũ Mộng cười với mấy người đó, tỏ vẻ nàng đã chấp nhận bọn họ làm bằng hữu, thấy vậy họ đều nở nụ cười, nhưng mặt Lam Hạo Thần lại đen lại.

Tất nhiên Lam Hạo Thần cũng nhìn ra được những người này đã buông tay, nhưng hắn vẫn không đồng ý để cho Bạch Vũ Mộng cười với người khác.

"Được rồi, quyết định như vậy đi, Vũ nhi, ngươi thu thập một chút, ngày mai liền chuyển đến Chiến Vương phủ!" Lam Ngạo Thiên cao hứng lên tiếng, hắn cũng có chút ghen tị, nhưng không thể ngăn cản.

Mấy người họ nhìn nhau cười, cũng không nhớ để cho Bạch Cẩm Trình đang quỳ trên mặt đất đứng lên, dienxxddafnleequysdoon quả thật Bạch Cẩm Trình cũng không để ý, nâng tay áo lau mồ hôi, thở ra một hơi.

Chờ mọi người đều đi hết, Bạch Cẩm Trình sửa lại thái độ, còn hỏi han ân cần vài câu, mới rời đi. Bạch Vũ Mộng vẫn như trước không hề cho hắn sắc mặt tốt, đến khi hắn bỏ đi, Bạch Vũ Mộng mới mỏi mệt vào phòng.

Kêu Đông Nhiễm chuẩn bị nước tắm, Bạch Vũ Mộng cho bọn họ lui, một thân một mình ngâm trong nước.

Bỗng nhiên, Bạch Vũ Mộng liền phát hiện có gì đó không thích hợp, vì sao mặt mình lại có cảm giác ngứa, như là có vô số con sâu nhỏ chạy qua chạy lại.

Bạch Vũ Mộng từ trong nước đứng dậy, mặc quần áo xong, đi tới trước kính trang điểm, nhìn trên mặt thay đổi, nhưng nhìn kỹ, lại thấy không có gì thay đổi cả.

Chỉ là một lúc sau, Bạch Vũ Mộng liền phát hiện không đúng, mặt nàng hơi bị nhăn, giống như có cái gì phủ lên vậy.

Bạch Vũ Mộng duỗi tay sờ sờ, trong lúc nhất thời cũng có chút kinh ngạc, dùng sức kéo ra, từ trên mặt của nàng rơi xuống một miếng da.

Nàng kinh ngạc mở to hai mắt, có chút sững sờ ngây ngốc nhìn vào trong gương, đây vẫn là Bạch Vũ Mộng sao?

Làn da bóng loáng nhẵn nhụi, trên mặt ngay cả một lỗ chân lông nhỏ cũng không tìm được. Mày lá liễu, hơi vểnh lên, mũi nhỏ, miệng anh đào nhỏ nhắn, vết sẹo dữ tợn trên mặt biến mất không chút dấu vết.

Vẻ mặt Bạch Vũ Mộng phức tạp nhìn lớp da ngụy trang trong tay, thì ra, Bạch Vũ Mộng luôn không để cho người khác thấy dung mạo thật sự, thì ra, nàng luôn tự ngụy trang cho bản thân.

Trách không được lúc trước nhìn thấy thân thể này, nàng có trực giác, diện mạo như vậy, không xứng với thân thể này.

Tuy nhiên, một lát sau, Bạch Vũ Mộng lại đeo lớp ngụy trang kia lên, bây giờ không phải lúc để người khác biết, diiexndannlequysdoon về phần Lam Hạo Thần, đợi đến thời cơ thích hợp, nàng sẽ tự nói cho hắn biết.

Ra khỏi phòng, Bạch Vũ Mộng nhìn thấy Đông Nhiễm đứng ở đó, đi lên phía trước hỏi: "Đông Nhiễm, trước kia ta có giao cho ngươi cái gì hay không, kêu ngươi giấu giúp ta không?"

"Tiểu thư, sao ngươi lại đột nhiên hỏi như vậy?" Đông Nhiễm nghi hoặc hỏi.

"Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến, nhưng lại không nhớ gì cả, cho nên mới hỏi ngươi."

Đông Nhiễm cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên cũng rất kinh ngạc nói: "Tiểu thư, hình như là có chuyện như vậy, đã lâu rồi, lúc trước ngươi giao cho ta một cái hòm bảo bối, kêu ta mang đi giấu."

"Vậy ngươi còn nhớ đã giấu ở đâu không?" Bạch Vũ Mộng có chút kích động.

Đông Nhiễm suy nghĩ một hồi, chạy tới chỗ một cây hoa quế trong viện, vùi đầu đào một hồi, một lát sau, ôm một cái hộp chạy tới trước mặt Bạch Vũ Mộng.

Bạch Vũ Mộng cầm lấy cái hòm, nở nụ cười, mang vào phòng.

Rửa sạch, Bạch Vũ Mộng phát hiện đây là một hộp gỗ đàn, hơn nữa lại có cơ quan, phải mở đúng chỗ mới được. Bạch Vũ Mộng nỗ lực lục lại trí nhớ.

Sau đó đưa tay nhấn dưới đáy hòm một cái, cái hòm liền mở ra. Bạch Vũ Mộng lấy một ít giấy bên trong ra xem, giấy đã có chút vàng, nhưng vẫn có thể xem.

"Ta không biết mẫu thân đi đâu, bọn họ đều nói ta là đứa nhỏ không ai muốn, ngay cả phụ thân cũng không thương ta, bọn họ đều khi dễ ta, giống như ta thật sự không có mẫu thân..."

Đây giống như nhật ký của Bạch Vũ Mộng, ở đây đều ghi lại rất nhiều chuyện liên quan đến nàng.

"Hôm nay lại bị đại tỷ đánh, bọn họ cười nhạo ta, ta nhìn thấy phụ thân, cầu cứu hắn, hình như hắn có chút không đành lòng, nhưng ta không biết vì sao, hắn lại không giúp ta..."

Những chứ này xinh đẹp thanh nhã, vừa thấy là biết người viết có luyện tập, nhưng Bạch Vũ Mộng không biết, sao nàng có thể luyện tập được.

"Hôm nay hắn lại đây thăm ta, vẫn lạnh lùng như vậy, bộ dáng xa cách, nhưng, hắn có dạy ta đọc sách, viết chữ, ta thật cao hứng, bởi vì ta có thể học tập..."

"Ta nhìn thấy các tỷ muội khác ăn mặc rất xinh đẹp, hình như có khách quan trọng đến phủ, nhưng ta chỉ có một bộ quần áo rách, ta chỉ có thể lặng lẽ trốn ở góc phòng nhìn bọn họ..."

...

Bạch Vũ Mộng đọc, không khỏi cảm thấy bi ai giùm Bạch Vũ Mộng, một tiểu hài tử sao có thể đối mặt vớ chuyện này? Đồng thời Bạch Vũ Mộng cũng có chút tò mò, "Hắn" rốt cục là ai.

Nhưng, nhìn xuống mấy tờ giấy phía dưới, Bạch Vũ Mộng không khỏi giật mình, phía dưới, là chuyện một tiểu hài tử có thể làm được sao? Phải tuyệt vọng bao nhiêu mới làm được như vậy!