Edit: Susublue
Ánh mắt Bạch Vũ Mộng nhìn ra xa, không ai biết được nàng đang suy nghĩ cái gì, Lam Hạo Thần thấy Bạch Vũ Mộng như vậy, há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
Cảm thụ được độ ấm đằng sau, Bạch Vũ Mộng mê mang, rốt cục nàng có nên nói cho hắn biết hay không, mấy chuyện này, sẽ làm cho người ta chấn kinh, không biết hắn có tiếp nhận không.
"Thần, nếu, ta nói là nếu, nếu có một ngày, chàng biết ta không giống như trước đây, chàng có còn thích ta không?" Giọng Bạch Vũ Mộng giống như truyền đến từ phía chân trời, mờ ảo phiêu du. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
Lam Hạo Thần ôm chặt Bạch Vũ Mộng: "Mộng Nhi, ta biết nàng có rất nhiều chuyện giấu ta, nhưng ta không ép nàng, cho dù có một ngày ta biết nàng không phải là người, ta cũng sẽ không vứt bỏ nàng."
Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng run lên, thiếu chút nữa đã thốt ra, thật sự nàng không phải là người, nàng chính là một cô hồn dị thế, không thuộc về thế giới này, có lẽ có một ngày, nàng sẽ rời khỏi đây.
"Mộng Nhi, tin tưởng ta, cũng xin nàng không được rời khỏi ta, có một số việc, chờ nàng muốn nói, thì hãy nói với ta, cho dù là khi nào cũng được." Lam Hạo Thần nghiêm túc nói.
Thân thể Bạch Vũ Mộng lập tức cứng ngắc, thì ra, hắn luôn biết nàng đau khổ, biết nàng không muốn nhớ lại đoạn ký ức kia nhưng cũng không muốn quên đi quá khứ.
Bạch Vũ Mộng xoay người, vươn tay ôm thắt lưng Lam Hạo Thần, vùi mặt thật sâu vào trong ngực hắn, lẳng lặng ôm hắn, không nói gì cả.
Lam Hạo Thần nhẹ nhàng vỗ về Bạch Vũ Mộng, không tiếng động an ủi nàng, hắn có thể cảm nhận được cảm xúc của Bạch Vũ Mộng rất kích động, hắn không biết chuyện gì lại làm cho nàng thống khổ như vậy.
Bạch Vũ Mộng nghe tiếng tim Lam Hạo Thần đập, nhớ đến hiện đại, Tôn Hình cũng luôn sủng nịch nhìn nàng như vậy, giúp nàng làm tất cả mọi chuyện, nhưng đến cuối cùng, lại chờ đợi cơ hội ám sát.
Nàng không biết, nàng cũng do dự, nàng đã hãm sâu vào tình cảm của Lam Hạo Thần, không biết, kết quả cuối cùng có giống như vậy hay không. Nhưng mà, lúc này, để cho nàng phóng túng một lần đi.
Nàng nhớ tới cha mẹ kiếp trước, lại nghĩ đến Bạch Cẩm Trình, không khỏi
cảm thấy bi ai vì bản thân, kiếp trước nàng được sủng tới tận trời, mà kiếp này, lại bị người ta phỉ nhổ là phế vật.
Nghĩ đến, sẽ không ai muốn nhớ lại, mấy chuyện này, nhiều lắm, nhiều đến nỗi nàng không có chỗ trống để chứa đựng một chút ký ức vui vẻ, dieenxddafffnn/lee quýddooonnn. nhiều đến nỗi khiến nàng đóng băng tâm của bản thân.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu vào, chiếu trên người bọn họ, tạo thành một mảnh loang lổ.
Trời tối, truyền đến tiếng kêu giống tiếng heo bị gϊếŧ, làm cho dân chúng ào ào đổ xô đi xem chuyện gì xảy ra.
Bên trong Huyện nha lập lòe ánh lửa, một đám người chạy tới chạy lui, còn có người chạy tới kêu đại phu.
Bạch Vũ Mộng bị tiếng huyên náo bên ngoài đánh thức, cọ cọ trước ngực Lam Hạo Thần, dụi dụi mắt, mơ màng mở mắt ra. Lam Hạo Thần cũng lập tức tỉnh lại.
Hắn nhẹ giọng nói với Bạch Vũ Mộng: "Mộng Nhi, nàng ngủ tiếp đi, ta đi xem một chút!" Nói xong muốn đứng dậy.
Bạch Vũ Mộng kéo hắn lại: "Thần, chàng cũng ngủ đi, không cần nhìn, sáng mai nhìn kết quả là được rồi!" Nói xong hoạt bát cười, khẳng định là dược hiệu phát tác.
Lam Hạo Thần hình như cũng hiểu, cười cười, chạm nhẹ vào chóp mũi Bạch Vũ Mộng, liền nằm xuống.
Sáng ngày hôm sau, chờ bọn hắn rời giường, Đông Nhiễm liền đi vào nói mọi chuyện cho Bạch Vũ Mộng nghe, nhìn thấy Lam Hạo Thần đã ở đây, nàng hơi sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng hiểu ra.
Nàng tất nhiên biết quan hệ giữa Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần, hiện tại nhìn thấy tình huống như vậy, ái muội cười cười với Bạch Vũ Mộng, thấy nàng cười, cả người Bạch Vũ Mộng đều run rẩy.
"Tiểu thư, ngươi biết không, ta nghe nói, nhi tử huyện thái gia tối qua không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên cả người ngứa vô cùng, lại nổi lên vài cục mụn màu đỏ.
Hơn nữa, nghe nói, hắn hình như bị trúng độc, lại không giống với triệu chứng trúng độc, dù sao cũng rất lợi hại, cha hắn tìm mấy phụ nhân đến, hình như có gϊếŧ chết vài người!"
Đông Nhiễm mặt mày hớn hở nói, nước miếng bay tứ tung, mắt đầy vui mừng, giống như chính nàng tận mắt chứng kiến vậy.
Lam Hạo Thần nghe xong không nhịn được cười ra tiếng, thì ra Mộng Nhi có thuốc lợi hại như vậy, trách không được tối hôm qua nàng bày ra bộ dáng thần bí.
Xem biểu cảm của Lam Hạo Thần, Bạch Vũ Mộng có chút đắc ý, nhìn về phía Lam Hạo Thần nở nụ cười kiêu ngạo.
Lam Hạo Thần sủng nịch xoa xoa đầu nàng, bây giờ, Bạch Vũ Mộng mới có chút nhân khí, biết làm nũng, cũng ở trước mặt hắn bày ra dáng vẻ tiểu nữ nhân. diienn/đann.lle quuyddoonn.
Khi bọn hắn đến, đã có rất nhiều người vây quanh, xem thi thể nữ tử lõα ɭồ bị ngã xuống đất, Lam Hạo Thần vội vàng chặn tầm mắt Bạch Vũ Mộng.
Bạch Vũ Mộng chu miệng, đưa tay đẩy tay hắn ra, Lam Hạo Thần bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng, Bạch Vũ Mộng nghịch ngợm cười cười, xem kết quả chính nàng tạo thành, vô cùng vừa lòng.
Rất nhanh đã có người lấy bao bố đến, phủ trên người mấy cỗ thi thể, Lam Ngạo Thiên cau mày, không vui nhìn Huyện lệnh, sao hắn vừa đến, liền xảy ra chuyện này.
Kỳ thực trong lòng hắn cũng biết, khẳng định là chuyện tốt nha đầu Vũ nhi làm, nhưng làm cũng đã làm, có phải hắn nên trừng phạt Nhậm Trung Trúc một chút mới đúng không.
Nhìn thoáng qua Bạch Vũ Mộng, nhìn thấy nàng và Lam Hạo Thần thân mật đứng chung một chỗ, vui mừng nở nụ cười, hai hài tử này, sẽ là niềm kiêu ngạo của hắn, hắn cũng sẽ già đi...
"Người đâu, mang Nhậm Trung Trúc đến đây cho trẫm." Thanh âm Lam Ngạo Thiên hơi tức giận truyền đến.
Lập tức có người kéo Nhậm Trung Trúc ra, mà hình như hắn vẫn chưa khôi phục trạng thái bình thường, dược tính còn chưa hết, còn đang suy nghĩ cùng vui vẻ với mỹ nhân, cũng không quản có nhiều người vây xem như vậy.
Thấy Nhậm Trung Trúc như thế, Lam Ngạo Thiên tức giận mắng, làm hại huyện thái gia phải quỳ trên đất dập đầu nghe, khẩn cầu Hoàng thượng tha cho bọn họ.
"Vũ nhi, ngươi nói xem muốn xử trí bọn họ thế nào?" Lam Ngạo Thiên đột nhiên đem việc này ném cho Bạch Vũ Mộng.
Bạch Vũ Mộng trợn mắt nhìn Lam Ngạo Thiên, thật là, già như vậy còn có tính trẻ con, muốn chơi đùa với nàng: "Hoàng thượng, tiểu nữ còn nhỏ, lời nhẹ, tất nhiên không biết định đoạt thế nào, vẫn nên để Hoàng thượng quyết định đi!" dieendaanleequuydonn
Lại đá chuyện này cho Lam Ngạo Thiên: "Vũ nhi, trẫm tin tưởng ngươi, ngươi nhất định làm được, ngươi cứ yên tâm nói đi, trẫm sẽ không trách tội của!"
Bạch Vũ Mộng thấy bản thân cũng không chịu thiệt, liền không tiếp tục cự tuyệt, vuốt cằm, tựa tiếu phi tiếu nhìn Nhậm Trung Trúc, không biết nên xử trí hắn thế nào mới tốt đây?
Không bằng, cho hắn thử thuốc mà nàng mới nghiên cứu ra đi, không biết hiệu quả sẽ thế nào?
"Hoàng thượng, chỗ ta có vài viên thuốc, nếu hắn chịu ăn, như vậy ta quyết định không trừng phạt hắn, ngươi nói được không?" Bạch Vũ Mộng nhíu mày hỏi Lam Ngạo Thiên.
Lam Ngạo Thiên chỉ biết quỷ nha đầu này lại có ý định gì nữa, cũng không ngăn cản, hắn cũng muốn nhìn thử, là thứ gì tốt.