Editor: Susublue
Ở trong mộng cảnh, nghe tiếng hát ngâm nga như tâm sự ngàn năm, dùng nền xanh, vẽ lên một dòng nước xanh màu đỏ...
Ngày hôm sau, không thấy Lam Hạo Thần đâu, Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ cười cười, nhất định lại liều mạng tranh thủ làm việc rồi, hắn không biết sẽ có người đau lòng sao?
Đông Nhiễm đi đến hầu hạ Bạch Vũ Mộng rời giường: "Tiểu thư, vừa rồi công công bên cạnh hoàng thượng đến truyền lời, hôm nay sẽ nghỉ ngơi một ngày, ngày mai khởi hành hồi cung."
Bạch Vũ Mộng gật đầu, dù sao có ở lại nơi này hay không cũng không ảnh hưởng gì đến nàng, chỉ là, không biết trong một ngày này còn có chuyện gì xảy ra hay không.
Chờ mọi chuyện đều được sắp xếp ổn thỏa, Bạch Vũ Mộng liền ra ngoài, đã ở lại đây, nàng cũng nên đi chơi một chút, không phải sao, huống chi nha đầu Đông Nhiễm cũng đã suy tính rất lâu rồi.
Ai biết vừa ra khỏi cửa liền gặp vài người cũng đang định ra ngoài chơi: "Phán Vũ công chúa, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau, không bằng, cùng nhau đi đi!" Dương Dịch Triết nhàn nhạt lên tiếng.
Bạch Vũ Mộng lễ phép gật đầu, cũng không cự tuyệt, dưới tình huống này, có mặt nhiều người như vậy, nàng cũng ngại cự tuyệt ý tốt của người ta?
Cùng đồng hành còn có đám người Bạch Hàm Đại, Bạch Vũ Mộng liếc mắt nhìn các nàng, chỉ làm bộ như không phát hiện ra, một đám người đông như vậy, nếu không biết là đi du ngoạn, còn tưởng rằng kéo nhau đi đánh nhau nữa!
"Sao vậy? Muội muội tốt thân ái, làm công chúa rồi, ngay cả tỷ muội như ta cũng không cần sao?" Bạch Hàm Đại ở một bên châm chọc nói.
"Ta có nói như vậy sao, hơn nữa, không biết từ khi nào mà các ngươi đối đãi với ta như tỷ muội vậy!" Bạch Vũ Mộng lạnh lùng cười nhạo đám người ngu xuẩn này.
"Ngươi... Bạch Vũ Mộng, ngươi không nên quá kiêu ngạo, cho dù ngươi làm công chúa, ngươi vẫn là người tướng phủ, chớ quên quy củ của tướng phủ!" Bạch Hàm Đại tức giận đến run cả người, một ngón tay chỉ vào Bạch Vũ Mộng.
Những người khác ở bên cạnh xem trò khôi hài, tuy rằng chuyện như vậy gặp nhiều rồi, nhưng bọn họ muốn xem thử Bạch Vũ Mộng sẽ ứng phó thế nào.
Bạch Vũ Mộng vốn dĩ không để bụng lời nói của Bạch Hàm Đại, nhưng sau câu nói kia, khiến Bạch Vũ Mộng có chút căm tức, nàng chưa bao giờ cho rằng bản thân là người tướng phủ, sợ là Bạch Cẩm Trình cũng không cho là như vậy đi!
Thân ảnh Bạch Vũ Mộng cấp tốc chuyển động, rất nhanh đã vọt đến trước mặt Bạch Hàm Đại, một tiếng "Răng rắc" vang lên, Bạch Hàm Đại thống khổ kêu lớn.
Bạch Vũ Mộng bẻ gẫy ngón tay Bạch Hàm Đại chỉ vào nàng: "Ta ghét nhất là người khác chỉ vào mặt ta, tốt nhất ngươi nên nhớ kỹ điều này, nếu không, lần sau, sẽ không chỉ là ngón tay thôi đâu!"
"Bạch Vũ Mộng, ngươi tâm ngoan thủ lạt như thế, ta nhất định phải nói cho Hoàng thượng, ngươi vốn không xứng làm công chúa, ngươi cho ngươi là ai, không phải chỉ là một tiểu tiện chủng cha không thương, nương không cần thôi sao!"
Bạch Vũ Mộng nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười kia, nhìn thế nào cũng đều thấy có chút âm trầm, nếu Lam Hạo Thần ở đây, hắn nhất định sẽ biết, Bạch Vũ Mộng chuẩn bị phun lửa.
Những người khác thấy Bạch Vũ Mộng như vậy, cũng có chút hối hận, vừa rồi sao lại không ngăn cản, nếu làm lớn chuyện, không chừng sẽ làm
Bạch Vũ Mộng mất mặt, như vậy đối với bọn họ tuyệt đối không tốt.
"Phán Vũ công chúa, Bạch tiểu thư chỉ hồ đồ, không phải cố ý muốn nói như vậy, ta thấy các ngươi cũng không nên ầm ĩ, chúng ta tiếp tục đi du ngoạn đi!" Giọng nói ôn nhuận của Mộ Dung Nam vang lên.
"Ha ha, là các ngươi, không phải chúng ta, ta và các ngươi có quan hệ gì sao?" Bạch Vũ Mộng lạnh lùng trào phúng nói.
Điều này làm bọn họ có chút hoảng sợ, chẳng lẽ, mọi chuyện thật sự không có đường cứu vãn rồi sao?
"Nhưng, yên tâm, ta sẽ không giận chó đánh mèo liên lụy tới các ngươi!" Bạch Vũ Mộng lạnh lùng nói xong, liền đi về phía Bạch Hàm Đại, nhìn Bạch Vũ Mộng như vậy, Bạch Hàm Đại cũng có chút sợ.
Nhưng nghĩ lại, bản thân sao phải sợ nàng, nơi này có nhiều người như vậy, nàng nhất định sẽ không ở trước mắt bao người làm hại mình, lại nói, cho dù nàng dám, phụ thân nhất định sẽ báo thù cho mình.
"Thế nào? Hiện tại mới biết sợ, không phải mới vừa rồi nói rất hợp tình hợp lý sao? Ta thấy trí nhớ của ngươi thật sự không được tốt lắm, sao lại không thông minh như vậy?" Bạch Vũ Mộng tiếc hận nói.
"Ngươi... Rốt cục ngươi muốn làm gì?" Bạch Hàm Đại hỏi.
Bạch Vũ Mộng cũng không đáp lại: "Ta thật sự không hiểu, một người ngu xuẩn cũng có thể lên mặt dạy dỗ người khác như vậy. Ngươi nói xem, ta là người cha không thương, nương không cần, nhưng vì sao mọi thứ của ta đều xuất sắc hơn so với ngươi vậy?"
Bạch Vũ Mộng thật sự rất tức, trước kia nàng chưa bao giờ so đo chuyện này với người khác: "Vì sao, ngươi có cha thương, có nương yêu mà lại ngu xuẩn như vậy, hay do gien không tốt?!"
Trong lòng mọi người lại nghi hoặc, "Gien" nghĩa là gì, vì sao cho tới bây giờ bọn họ đều chưa từng nghe qua?
"Bạch Vũ Mộng ngươi không cần đắc ý, ai nói ngươi tốt hơn ta, ngươi không phải chỉ có thêm một danh hiệu công chúa thôi sao, đừng tưởng rằng như vậy thì có thể dùng khẩu khí lớn mà nói chuyện với ta!" Bạch Hàm Đại thật sự bị tức đến điên rồi.
"Sao? Phải không? Ta lại nghe nói, ta có thể hưởng thụ đãi ngộ ngang với Hoàng hậu, các ngươi nói đúng không?" Bạch Vũ Mộng quay đầu nhìn những người phía sau.
"Tất nhiên, ngày ấy chính tai chúng ta nghe Hoàng thượng nói vậy!" Thu Hằng Duệ đứng một bên nhàn nhạt lên tiếng.
Bạch Vũ Mộng có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, thật không ngờ hắn lại giúp nàng. Hướng hắn gật đầu, tỏ vẻ cảm ơn.
"Thế nào? Bạch tiểu thư nghe rõ chưa, hiện tại ta có thể sử dụng quyền lợi của ta được chưa?" Bạch Vũ Mộng nhướng mày nhìn Bạch Hàm Đại, nhìn nàng sửng sốt.
"Dựa theo luật lệ mà nói, dám vũ nhục Hoàng hậu, không tôn kính với Hoàng hậu, sẽ bị xử trảm!" Từ xa truyền đến một thanh âm miễn cưỡng, Lam Giác Phong đứng một bên đã nhìn rất lâu, hắn cảm thấy bản thân nên đi ra giúp đỡ vị tẩu tử này, tuy rằng hắn biết, nàng không cần hắn hỗ trợ.
Bạch Vũ Mộng nhíu mày, cũng không nói gì thêm, ngược lại nhìn Bạch Hàm Đại, nữ nhân ngu xuẩn này, không biết sẽ có thêm ý tưởng ngu xuẩn nào nữa đây.
"Dựa vào cái gì, ta là nữ nhi thừa tướng, ngay cả Hoàng thượng thấy đều phải nhường thừa tướng ba phần, các ngươi có quyền gì trừng phạt ta."
"Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân! Ngươi nói ta có quyền lợi này hay không?" Một thanh âm uy nghiêm truyền đến, làm Bạch Hàm Đại sợ tới mức vội vàng quỳ gối trên đất run run.
Lam Ngạo Thiên và Lam Hạo Thần kỳ thực đã đứng một bên nhìn rất lâu rồi, vừa rồi nghe thấy Bạch Hàm Đại nói như thế, Lam Ngạo Thiên vốn đã không hài lòng với thừa tướng lại càng tức giận.
"Ngươi nói cha ngươi có thể so sánh với ta sao, ta thấy, chức thừa tướng này của cha ngươi cũng không cần làm nữa!"
Nghe thấy như vậy, Bạch Cẩm Trình vội vàng đi ra bồi tội, không ngừng dập đầu trên đất, sau đó xoay người lại mắng Bạch Hàm Đại, làm ra bộ dáng nghiêm phụ.
Lam Hạo Thần đi đến bên cạnh Bạch Vũ Mộng, nắm tay Bạch Vũ Mộng, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Mộng Nhi". Bạch Vũ Mộng cười với hắn, tỏ vẻ nàng không sao, hôm nay là nàng quá kích động.
"Đủ rồi, người đâu, đem Bạch Hàm Đại xuống, đánh ba mươi đại bản." Nói xong, Lam Ngạo Thiên liền phất tay áo rời đi.
Ba mươi đại bản dù không đánh chết Bạch Hàm Đại cũng sẽ khiến nàng mất nửa cái mạng. Cho dù Bạch Cẩm Trình đau lòng, cũng dám nói cái gì, không chừng vị trí thừa tướng của hắn cũng không đảm bảo được!