Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ma Y Độc Phi

Chương 33: Minh chủ võ lâm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tầng thứ mười, rốt cục đến tầng thứ mười! Nơi này không biết còn có cái gì, Lam Hạo Thần chỉ biết là, hắn phải bảo vệ tốt Mộng Nhi. Bạch Vũ Mộng chỉ biết là, nàng không thể lại để Lam Hạo Thần bị thương.

Tiến vào tầng thứ mười, bên trong thật sự cũng tốt đẹp, giống như đi đến thiên đường. Bạch Vũ Mộng không biết nơi này có cái gì, bọn họ đứng ở bên trong rất lâu, nhưng lại không có động tĩnh gì.

Bỗng nhiên, vòng tay trên tay Bạch Vũ Mộng bay lên, lóe ra ánh sáng màu lam đậm, càng ngày càng sáng, chiếu khắp phòng làm mọi người không mở mắt ra được.

Ngoài tháp, mọi người đều nhìn lêи đỉиɦ tháp, có một chút ánh sáng màu lam càng lúc càng lớn, làm lóa mắt người khác.

Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần đều ngạc nhiên nhìn tình cảnh này, vòng tay ở trong không trung xoay tròn vài vòng, giống như chiếm được cái gì, chậm rãi trở lại trên cổ tay Bạch Vũ Mộng.

Lúc này, tầng thứ mười một lộ ra trên tường, xuất hiện một cánh cửa sổ, phía dưới cửa sổ có rất nhiều người, từ trên có thể nhìn rõ ràng người dưới chân tháp.

Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần nhảy xuống từ cửa sổ, ở trong gió, như thần tiên quyến lữ bay đến từ phía chân trời.

Đẹp quá a! Đây là ý nghĩ duy nhất của đám người phía dưới. Bọn họ đều bị mê hoặc: hai người họ đẹp kinh diễm như ngọc bích.

Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần nhìn nhau cười. Bọn họ thật sự thành công, bọn họ thật sự có thể thông qua khảo nghiệm này.

Thượng Quan Diệu Nhiên không dám tin nhìn bọn họ, chẳng lẽ, tiên đoán trước kia là sự thật, bọn họ thật sự có thể bình an đi ra, chẳng lẽ nàng chính là vị thiên nữ đến từ dị thế kia.

Bất quá tiên đoán cũng chỉ là tiên đoán, hắn vẫn tiến lên chúc mừng: "Chúc mừng hai vị, các ngươi đã thành công vượt qua khảo nghiệm, bất quá võ lâm minh chủ chỉ có một, các ngươi..."

"Không cần phải nói, võ lâm minh chủ chính là nàng!" Lam Hạo Thần giơ tay Bạch Vũ Mộng lên, lớn tiếng nói.

Bạch Vũ Mộng kinh ngạc nhìn Lam Hạo Thần, không hiểu vì sao hắn lại chắp tay nhường vị trí này cho nàng, Lam Hạo Thần cũng chỉ cười cười, nhưng hình như Bạch Vũ Mộng cũng đã hiểu cái gì đó.

Lần này Lam Hạo Thần vốn đến đây để tranh vị trí võ lâm minh chủ, nhưng lúc hắn nhìn thấy Bạch Vũ Mộng, hắn liền thay đổi chủ ý, hắn đến đây, chỉ vì bảo hộ Bạch Vũ Mộng, để nàng không nhận một chút tổn thương nào.

Nhưng luôn có những người thích đứng ra quấy rối: "Dựa vào cái gì, võ công của nàng nhất định không bằng chúng ta, dựa vào cái gì để cho nàng làm võ lâm minh chủ, ta không phục!"

"Không phục phải không? Như vậy ta liền cho ngươi tâm phục khẩu phục!" Thanh âm lạnh lùng của Bạch Vũ Mộng truyền đến, làm mọi người vô cớ cảm thấu có một trận áp bách.

Người nọ bày ra tư thế đánh nhau, nhanh chóng vọt về phía Bạch Vũ Mộng. Bạch Vũ Mộng khinh miệt cười, thật sự không biết tự lượng sức mình!

Sử dụng phượng múa cửu thiên, chỉ trong ba chiêu người kia đã bị đánh tới cực kỳ thảm. Người khác thấy Bạch Vũ Mộng tuổi còn nhỏ nhưng võ công lại cao như vậy, đều cực kỳ kinh ngạc.

Chỉ có Lam Hạo Thần gắt gao cau mày, loại cảm giác này lại tới nữa, vì sao mỗi khi Mộng Nhi sử dụng công phu này, luôn làm cho hắn có loại cảm giác quen thuộc.

"Tiểu thư, võ công tốt, xin hỏi ngươi thuộc môn phái..." Đã có người bắt đầu có ý đồ với Bạch Vũ Mộng.

"Phượng hoàng lâu!" Trả lời ngắn gọn, không có một chữ dư thừa: "Còn ai muốn thử nữa không?"

Nghe thấy tên này, mọi người không khỏi đổ mồ hôi lạnh, đây không phải là thế lực mới trên giang hồ sao, chỉ trong một đêm liền diệt rất nhiều môn phái! Không nghĩ tới cô gái này tuổi còn nhỏ, nhưng thực lực lại không nhỏ.

Đang nhớ tới câu hỏi của Bạch Vũ Mộng, tất cả mọi người không khỏi lắc đầu, võ lâm minh chủ đã tuyển được người xứng đáng rồi, bọn họ cũng chỉ

muốn khi dễ một tiểu nha đầu không có bối cảnh thôi, hiện tại đã biết, ai lại ngu ngốc đi chịu chết?

Bạch Vũ Mộng lạnh lùng cười, sóng vai đi cùng Lam Hạo Thần. Bọn Linh Trần và Hận Nhuế cũng đều cấp tốc đi theo, bọn họ còn đắm chìm trong kinh hỉ không thể tự kềm chế được!

Trở về, Lam Hạo Thần ở lại Mặc Liễu sơn trang, Bạch Vũ Mộng ra lệnh Lam Hạo Thần lập tức đi nghỉ ngơi, vết thương còn chưa lành đã vận công, còn mệt mỏi lâu như vậy, thân thể làm bằng sắt cũng sẽ không chịu nổi.

Lam Hạo Thần cười cười, đáp ứng, nhưng hắn nhất định muốn Bạch Vũ Mộng ngủ cùng hắn, bằng không hắn sẽ không ngủ, Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng.

Để bọn Linh Trần đi ra ngoài, Lam Hạo Thần lôi kéo Bạch Vũ Mộng lên giường ngủ. Bạch Vũ Mộng vốn tưởng chỉ cần ngồi ở bên cạnh là được, không ngờ, Lam Hạo Thần bá đạo muốn nàng ngủ bên cạnh hắn.

Bạch Vũ Mộng thở dài, nhưng vẫn theo ý Lam Hạo Thần, ai bảo hắn là bệnh nhân, ai bảo hắn vì nàng mà bị thương chứ?

Lam Hạo Thần ôm Bạch Vũ Mộng, cảm thấy mỹ mãn liền ngủ, khóe môi mỉm cười, giống như có chuyện gì làm cho hắn rất vui vẻ. Hắn gắt gao ôm Bạch Vũ Mộng, sợ Bạch Vũ Mộng sẽ biến mất.

Bạch Vũ Mộng lẳng lặng nhìn Lam Hạo Thần một hồi, phát hiện hắn ngủ rất quái dị so với người bình thường, đặc biệt khóe miệng của hắn còn nở nụ cười. Nhìn một hồi, Bạch Vũ Mộng cũng nặng nề ngủ.

Bọn họ mấy ngày nay quá mệt, ngủ cũng rất lâu. Lúc Hận Nhuế tiến vào muốn kêu Bạch Vũ Mộng ăn cơm, thấy hai người ngủ như vậy, cũng không nhẫn tâm quấy rầy.

Thật lâu sau, Lam Hạo Thần mở mắt, giật giật thân thể, lập tức thấy được Bạch Vũ Mộng nằm bên cạnh hắn, khóe miệng gợi lên một nụ cười ấm áp.

Liền lẳng lặng nhìn Bạch Vũ Mộng, Lam Hạo Thần cảm thấy trước nay chưa từng được thỏa mãn, có Mộng Nhi bên cạnh, thật tốt!

Chuyện hạnh phúc nhất đời người, là sáng sớm mỗi ngày lúc tỉnh lại, vừa mở mắt là có thể thấy người trong lòng!

Lông mi Bạch Vũ Mộng run rẩy, giống như muốn tỉnh lại. Một lát sau, Bạch Vũ Mộng mở đôi mắt kèm nhèm.

Bạch Vũ Mộng theo bản năng cọ cọ trong ngực Lam Hạo Thần, sau đó mới làm cho mình tỉnh táo lại. Chờ sau khi thanh tỉnh, mới biết được bản thân làm cái gì, mặt lập tức liền đỏ lên.

Lam Hạo Thần cười ha ha. Nắm tay Bạch Vũ Mộng, vẻ mặt nghiêm cẩn nói: "Mộng Nhi, nàng không thể thành thật đối mặt với lòng mình sao?"

Bạch Vũ Mộng có chút hoảng: "Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu!"

"Sao nàng lại không hiểu được? Chẳng lẽ nàng còn không rõ lòng ta sao, ta thật sự rất thích nàng, không, đó là trước đây, hiện tại là yêu, ta yêu nàng, Mộng Nhi!"

Nghe được lời thú nhận thâm tình như vậy, Bạch Vũ Mộng cũng có chút động dung, chỉ là, nàng có nên tin tưởng nam nhân này không, hắn thật sự sẽ không phản bội nàng sao?

"Lam Hạo Thần, ngươi không nên dễ dàng nói yêu như vậy, thứ ta muốn, ngươi

không cho được!"

"Nàng muốn cái gì? Cho dù là thế giới này, ta cũng sẽ đưa cho nàng!" Lam Hạo Thần tự tin tràn đầy.

"Cái ta muốn là cả đời nhất thế một đôi, ngươi cho được sao?"

"Điều này cũng là thứ ta muốn, nắm tay cả đời, bên nhau đến già!"

Bạch Vũ Mộng ngây ngốc nhìn chăm chú vào Lam Hạo Thần, trong ánh mắt nàng thấy được vẻ nghiêm túc của hắn. Có lẽ, nàng cũng nên cho bản thân một cơ hội.

Đời người không phải giống như một ván bạc sao, mỗi một nguyên tắc đều phải cá cược. Vậy vì sao nàng không thử một lần, nói không chừng sẽ thắng, lần này, liền làm theo trái tim thôi.

"Lam Hạo Thần..."

Lam Hạo Thần không đợi Bạch Vũ Mộng nói hết lời liền bưng kín miệng nàng, "Về sau phải gọi ta là Thần, đây là cách gọi chỉ thuộc về một mình nàng."

Bạch Vũ Mộng cười cười, "Thần..." Nhưng lời còn chưa nói hết, liền cảm thấy xúc cảm mềm mại trên môi.
« Chương TrướcChương Tiếp »