Tầng thứ tám thần bí, rốt cục cũng lên tới rồi, Thượng Quan Diệu Nhiên cũng không thể qua được tầng thứ tám, không biết có nguy hiểm gì đang chờ bọn họ.
Đi vào cánh cửa kia, trực giác cho Bạch Vũ Mộng biết bên trong sẽ thập phần nguy hiểm, bản thân có thể mạo hiểm, nhưng không thể để bọn Hận Nhuế mạo hiểm.
"Hận Nhuế, các ngươi lui ra trước đi, nơi này rất nguy hiểm, ta tự vào là được!" Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt nói, có thêm sự quan tâm ở trong lời nói.
"Dạ, tiểu thư!" Hận Nhuế lên tiếng, liền rời khỏi, Lam Hạo Thần cũng phân phó bọn Linh Trần rời khỏi, rất nhanh, bọn họ liền biến mất ở chỗ này, xuất hiện ở ngoài tháp.
Bọn họ đều lo lắng nhìn vào trong tháp, bọn họ biết, lần này thật sự có nguy hiểm, bằng không sẽ không để cho bọn họ ra ngoài. Chỉ hận bản thân không đủ cường đại, không thể bảo hộ tiểu thư (chủ tử).
Thấy bọn họ đều lui ra, Thượng Quan Diệu Nhiên mày nhăn lại, chắc là đã đến tầng thứ tám, không biết có người nào có thể vượt qua hay không.
Bạch Vũ Mộng lôi kéo Lam Hạo Thần đi vào tầng thứ tám, nơi này không biết có nguy hiểm gì, vẫn nên ở cùng nhau sẽ tốt hơn. Lam Hạo Thần lại nở nụ cười, điều này chứng tỏ, Mộng Nhi đã bắt đầu tín nhiệm hắn.
Đi vào trong, tựa hồ mỗi người đều bị ngăn cách, hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của người khác, nếu không phải trên tay Bạch Vũ Mộng còn có độ ấm lòng bàn tay của Lam Hạo Thần, nàng thật sự cho rằng đã bị cách ly.
Nhưng rất nhanh, nàng liền có một chút nghi hoặc. Nàng thấy được kiếp trước của mình, nàng nhìn thấy mình đã từng ở trải qua huấn luyện tàn nhẫn cỡ nào.
Nàng giống như nhớ lại mọi chuyện đã qua, cái loại cảm giác này, một điểm cũng chưa thay đổi. Mỗi ngày đều phải huấn luyện rất lâu, ở giữa hơn một ngàn đứa nhỏ điên cuồng chém gϊếŧ, chỉ vì có thể sống để ra ngoài.
Đó là lần đầu tiên nàng gϊếŧ người, nhưng lại gϊếŧ rất nhiều người. Thời điểm đi ra người nàng đầy máu tươi, nàng thấy được người đã đem nàng về gật đầu.
Nàng đã từng là tiểu thư tập đoàn Bạch thị, hoạt bát thông minh, vô tư, lại có một ngày bị người khác bắt đi. Sau này tuy rằng bình an trở lại, thế nhưng bản thân lại thay đổi rất nhiều.
Từ đó về sau, nàng đã gϊếŧ người đã bắt nàng, một tay sáng lập nên đệ nhất hắc bang nổi tiếng thế giới. Nhưng đoạn trí nhớ kia rất thống khổ, là thứ mà Bạch Vũ Mộng vĩnh viễn không muốn nhớ lại.
Đột nhiên, hình ảnh thay đổi, Bạch Vũ Mộng cảm thụ được sự quan tâm cẩn thận của bạn trai kiếp trước của mình Tôn Hình, làm lòng nàng ấm áp. Nhưng Tôn Hình lại cầm súng, bắn về phía nàng.
Cảm thụ sự phản bội khắc cốt làm nàng đau đớn, Bạch Vũ Mộng nhịn không được nhẹ nhàng run lên.
Lam Hạo Thần nhìn người đứng ở trước mặt, có chút không phản ứng kịp. Người này không phải sớm đã chết rồi sao, làm thế nào còn có thể sống mà đứng đây?
Nhớ tới lúc hắn còn rất nhỏ, hắn (Lam Hạo Thần)cùng hắn rong chơi, cùng hắn chuồn êm ra khỏi cung. Lam Hạo Thần luôn luôn coi hắn là người thân cận nhất ngoài phụ hoàng và mẫu hậu.
Nhưng ngay sau khi chuồn êm ra khỏi cung, có một đám hắc y nhân đến ám sát, mà hắn, chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không để ý hắn (Lam Hạo Thần)còn nhỏ đang liều mạng kêu lên.
Lần đó, trên người hắn trúng vài đao, còn có mấy mũi tên cắm lên, hắn lại cười nhẹ bước đi, không còn vẻ nho nhã ôn nhuận như ngày xưa nữa.
May mắn, lúc đó gặp Thiên Sơn tuyết nữ, cũng là sư phụ hắn, nàng cứu hắn, sau này, hắn đi theo nàng học võ, hắn quay về tìm người kia tính sổ.
Nhưng lúc hắn trở về, tất cả đều thay đổi. Cung đình trong ngoài đều là người của hắn, phụ hoàng mẫu hậu bị nhốt, lấy năng lực hiện tại, căn bản không thể đánh bại hắn.
Vì thế, hắn lại trở về khổ luyện võ công, ngày qua ngày, cứ sống trong bóng tối, khiến một tiểu hài tử như hắn luyện tập trong thù hận.
Cũng chính là từ khi đó, hắn không dám dễ dàng tin tưởng người khác nữa, cũng không muốn để cho bọn họ đến gần người thân của hắn, hắn đối với thế giới này sớm đã thất vọng rồi.
Sau này, hắn cùng sư phụ, đả bại người kia, cứu phụ hoàng mẫu hậu ra. Chỉ là, lúc đó hắn không nhẫn tâm gϊếŧ hắn.
Đến cuối cùng, hắn nói: "Ha ha, tất cả những thứ này đều là của ta, ta ở bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy vì cái gì, không phải là vì vị trí của phụ hoàng ngươi sao? Ngươi nghĩ rằng ta đối với ngươi là thật tâm sao, vậy thì ngươi quá ngây thơ rồi!"
Sau khi nói xong, người đó liền cắn lưỡi tự sát, lúc hắn nhắm mắt, hắn thấy được trong mắt hắn có một tia hối hận thật sự, bất quá đã quá trễ, hắn cũng không biết bản thân đã tha thứ cho hắn hay chưa.
Phản bội, cho dù là một tiểu hài tử cũng không thể chấp nhận, đó là nỗi đau cả đời của hắn, không thể nói thành lời!
Bỗng nhiên, Lam Hạo Thần phục hồi tinh thần lại, bản thân làm sao có thể nhìn thấy hắn ở đây, hơn nữa mọi chuyện phía trước đều rất chân thật, giống như lại xảy ra một lần nữa.
Có lẽ sau khi hắn chết, hắn cũng đã tha thứ rồi, dù sao hắn cũng là ân sư của mình, cũng trợ giúp mình không ít. Cũng có lẽ, chính là phần ân tình này mà tha thứ, mới khiến cho hắn có thể mau chóng đi ra khỏi mê cảnh.
Lam Hạo Thần nhìn mọi người chung quanh, tựa hồ đều đã lâm vào thống khổ cực độ, chỗ này, có thể đem chuyện thống khổ nhất của người khác một lần nữa làm cho họ trải qua, làm cho họ cảm thụ được nỗi đau khắc cốt ghi tâm.
Nhìn Bạch Vũ Mộng, nàng tựa hồ cũng rất thống khổ, không khỏi đau lòng, rốt cục nàng đã trải qua cái gì, vì sao lại thống khổ như thế?
Nắm thật chặt tay Bạch Vũ Mộng lôi kéo nàng, cho nàng thêm sức lực, hi vọng nàng nhanh chút thoát ra khỏi mê cảnh. Nếu cứ chìm trong hồi ức, sợ là vĩnh viễn không thể đi ra.
Hắn nhớ Thượng Quan Diệu Nhiên nói qua, từ tầng thứ bảy mọi công kích đều là sự thật.
Thấy Bạch Vũ Mộng vẫn đắm chìm trong hồi ức, tựa hồ từng có chuyện gì làm cho nàng rất thống khổ. Lam Hạo Thần vươn tay, gắt gao ôm Bạch Vũ Mộng, hắn muốn cùng nàng đối mặt.
Bạch Vũ Mộng ở giữa hồi ức cảm thấy có một cỗ ấm áp tới gần bản thân, cùng với ấm áp của Tôn Hình rất khác nhau, giống như xuất phát từ đáy lòng.
Bạch Vũ Mộng giãy dụa, muốn thoát ra khỏi chỗ này, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được. Bỗng nhiên nàng nghe thấy bên tai có tiếng gì đó, nhưng cụ thể là cái gì, nàng nghe không rõ.
Nhưng thanh âm ấm áp này đủ để cho lý trí nàng quay lại. Thân ảnh yêu nghiệt của Lam Hạo Thần xuất hiện trong đầu nàng. Đúng vậy, nàng hiện tại không nên cứ chìm trong quá khứ, mà nên nhìn về tương lai!
Rất nhanh, Bạch Vũ Mộng liền thoát ra khỏi mê cảnh, nhìn thấy Lam Hạo Thần khẩn trương sốt ruột nhìn nàng, Bạch Vũ Mộng an ủi cười cười, suy yếu nói: "Ta không sao!"
Lam Hạo Thần cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tay ôm Bạch Vũ Mộng vẫn không buông ra. Để Bạch Vũ Mộng có thể tựa vào trên người hắn nghỉ ngơi một chút.
Một lát sau, Bạch Vũ Mộng cuối cùng trở lại bình thường, hơi giật giật, Lam Hạo Thần vội vàng hỏi nàng có sao không.
"Ngươi không thương tâm sao? Lại có thể ra ngoài nhanh như vậy!" Bạch Vũ Mộng nghi hoặc hỏi.
"Không! Ta có, chỉ là ta đã ngộ ra, chuyện đã qua sẽ biến mất, vĩnh viễn không thể xuất hiện ở hiện tại! Nàng hiểu chưa?" Lam Hạo Thần nhàn nhạt nói.
Đúng vậy, đã qua sẽ biến mất, rối rắm làm gì, nàng cũng biết điểm này, mới có thể đi ra khỏi mê cảnh. Bạch Vũ Mộng nở nụ cười, không nghĩ nữa, nên từ nơi này thoát ra đã.