Chương 197: Không bao giờ nữa tách ra nữa

Edit: susublue

Lam Hạo Thần mím môi không nói gì, bây giờ hắn là không còn sức để nói chuyện với Bạch Vũ Mộng nữa, nhưng hắn không thể để cho nàng mạo hiểm, tuyệt đối không thể, nhưng mà thật không ngờ cuối cùng vẫn bị nàng biết.

Bạch Vũ Mộng hung hăng lau nước mắt, rồi đứng nhìn Lam Hạo Thần như vậy: "Lam Hạo Thần, ta nói cho chàng biết, nếu chàng dám chết thì chàng cứ chết đi, chờ sau khi chàng chết, ta sẽ xóa sạch đứa bé này, sau đó tái giá với người khác, dù sao cũng không phải không ai muốn ta."

Lam Hạo Thần suy yếu nở nụ cười bất đắc dĩ: "Mộng Nhi, ta thật sự không muốn để cho nàng mạo hiểm." Hắn biết Mộng Nhi của hắn chỉ đang nói dỗi thôi.

"Đừng nghĩ là ta nói đùa, Lam Hạo Thần, nếu muốn chàng có thể thử sự quật cường của ta!" Trong mắt Bạch Vũ Mộng đầy vẻ ngang ngược và kiên trì khiến trong mắt Lam Hạo Thần có chút hoảng loạn.

"Mộng Nhi, nghe lời, ta thật sự không sao, nàng đi ra ngoài trước đi, ta chỉ muốn ngủ một giấc, ngủ một giấc là được rồi." Nói xong còn nhìn mấy người đứng trong phòng, trong mắt đầy ý tứ khó hiểu.

"Phu nhân, chúng ta vẫn nên lui xuống trước, ngài cũng nên đi nghỉ ngơi trước, chờ ngài tỉnh lại thì chủ tử đã không sao." Nam tử đứng trong phòng mở miệng nói.

Bạch Vũ Mộng nhìn chằm chằm Lam Hạo Thần, đừng tưởng rằng nàng sẽ ngốc như vậy, dienxdafnlleequysdoon vừa rồi nàng cũng thấy ánh mắt của Lam Hạo Thần, rõ ràng chính là có chuyện nhưng lại không muốn để cho mình biết.

"Lam Hạo Thần, rốt cục chàng coi ta là cái gì, chàng cứ như vậy không muốn để cho ta cứu chàng, không muốn nói với ta cái gì hết sao?" Bạch Vũ Mộng vốn ngang ngạnh cũng dần khóc nức nở.

Lam Hạo Thần mím môi không nói gì, suy yếu nhắm mắt lại, trong đầu hắn cũng đang đấu tranh, đây là lần đầu tiên hắn không biết nên lựa chọn thế nào.

Nếu là quá khứ thì một chén máu trong tim không là gì cả, nhiều lắm cũng chỉ suy yếu vài ngày, nhưng bây giờ Bạch Vũ Mộng có thai, nếu như lấy một chén máu thì thân thể của nàng sao có thể chịu nổi.

Bạch Vũ Mộng nhìn Lam Hạo Thần một cái, xoay người lại, ngay lúc Lam Hạo Thần đang thờ thẫn, Bạch Vũ Mộng đã nâng bước đi đến cái bàn bên cạnh, cầm lấy cây dao tùy thân ra, không chút do dự đâm vào ngực của mình.

Lúc Lam Hạo Thần muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa, chỉ có thể nhìn máu chảy từng giọt xuống dưới, Bạch Vũ Mộng hơi suy yếu cúi người, cuối cùng chống đỡ không được tựa vào trên bàn.

Lam Hạo Thần rất muốn đi đến ôm lấy nàng, không muốn để nàng ngã xuống đất, nhưng bây giờ hắn không làm được, ngay cả động đậy hắn còn thấy khó khăn, sao có thể...

Đến khi máu chảy đầy một chén thì sắc mặt Bạch Vũ Mộng đã tái nhợt, Y Cần khôi phục lại tinh thần trong nỗi khϊếp sợ, nhanh chân tiến lên đỡ Bạch Vũ Mộng.

Những người khác vừa thấy được tình huống này cũng nhanh chóng đi đến, lấy hết dược liệu đã sớm chuẩn bị ra, phối thuốc xong thì cho Lam Hạo Thần ăn, đến khi mọi thứ đều đã xong thì Bạch Vũ Mộng mới xoa đôi mắt đau nhức, mỏi mệt ngủ thϊếp đi.

Đợi đến khi Bạch Vũ Mộng tỉnh lại, mở mắt ra thì đập vào mắt chính là khuôn mặt yêu nghiệt kia, cho dù vẫn tái nhợt như cũ nhưng lại tốt hơn trước rất nhiều.

"Thần..." Bạch Vũ Mộng nỉ non một câu, trong mắt lại ngập nước, đã bao lâu rồi, bao nhiêu lần nàng tỉnh lại đều ngơ ngác nhìn đỉnh giường, bên người đều lạnh lẽo như băng.

Lam Hạo Thần đau lòng hôn lên khóe mắt Bạch Vũ Mộng, vươn tay ôm nàng vào lòng, thở dài một tiếng: "Mộng Nhi, nàng thật sự đã dọa ta..."

---- susublue ~ diendanlequydon -----

Bạch Vũ Mộng ngẩn ra, sự sợ hãi trong giọng nói của Lam Hạo Thần làm cho nàng hiểu rõ, lẳng lặng nằm ở trong lòng hắn, mở miệng: "Ta không sao, Thần, chúng ta đều không sao."

"Ừ, không sao, đứa nhỏ cũng tốt lắm, nó rất kiên cường!" Lam Hạo Thần cười xoa tóc Bạch Vũ Mộng, bao lâu rồi không làm động tác này, nhưng lại không thấy ngượng tay chút nào.

"Thần." Bạch Vũ Mộng bỗng nhiên mở miệng, dừng một lúc rồi mới tiếp tục mở miệng: "Vì sao không nói với ta, chàng có biết không, nếu, nếu chàng thật sự có chuyện gì..."

Lam Hạo Thần thở dài: "Mộng Nhi, thật xin lỗi, ta chỉ không muốn để cho nàng lại cảm nhận cảm giác đau xót thêm lần nữa, có lẽ cứ để nàng nghĩ rằng ta đã chết mới là tốt nhất, ít nhất chỉ có một lần, lúc trước khi ta tỉnh lại thì mới phát hiện đã không áp chế được cổ độc nữa, ta không muốn quấy rầy cuộc sống của nàng, nhưng ta lại nhịn không được mà luôn tiến tới gần nàng từng chút một, ở bên cạnh nàng..."

Bạch Vũ Mộng sớm đã rơi lệ đầy mặt, sự hờn giận còn sót lại trong lòng cũng đã sớm tan thành mây khói, vươn tay ôm lấy Lam Hạo Thần: "Thần, chúng ta không tách ra nữa được không?"

"Ừ, sẽ không bao giờ tách ra nữa, không ai có thể tách chúng ta ra được, ta thật may mắn vì còn có thể nhìn thấy con của chúng ta được sinh ra." Lam Hạo Thần thở dài mở miệng.

Bạch Vũ Mộng lặng im không nói chuyện, một lát sau mới lại mở miệng: "Thần, lúc trước người ở hiện đại cũng là chàng sao?"

Lam Hạo Thần ôn nhuận cười, nhẹ nhàng búng trán Bạch Vũ Mộng một cái rồi mới mở miệng: "Đương nhiên là ta, nhưng mà lúc trước ta từng mất trí nhớ, phút cuối cùng mới nhớ ra nàng, ta thật sự khốn kiếp, sao ta có thể quên nàng được chứ?"

"Cho nên cuối cùng chàng cũng..." Trong giọng nói của Bạch Vũ Mộng khó nén được sự kinh ngạc, không ngừng run rẩy, Thần, sao chàng có thể ngu như vậy?

"Nếu không phải cùng nhảy xuống với nàng thì sao ta có thể tỉnh lại ở đây được, chuyện này, nhắc đến cũng là do ý trời đã định, duyên phận của chúng ta chưa hết, chỉ là có chút huyền ảo thôi."

"Ừ, thật ra ta cũng không nghĩ đến việc này, sao chúng ta có thể tùy ý xuyên qua thời không được, hơn nữa, bộ dạng ở hiện đại lại giống nhau như vậy." Bạch Vũ Mộng nhíu mày mở miệng.

Suy nghĩ một hồi, Bạch Vũ Mộng lại hỏi: "Rõ ràng chàng đã chết không phải sao, vì sao còn có thể sống lại, hơn nữa..."

Lam Hạo Thần cười bất đắc dĩ: "Sư phụ bảo vệ cơ thể của ta, ta không biết tại sao, sau khi rơi xuống vách núi kia trở về liền tỉnh lại, ngay cả sư phụ cũng không biết rõ nguyên nhân."

"Phải không?" Bạch Vũ Mộng nhẹ nhíu mày, vẫn còn hơi nghi hoặc.

Lam Hạo Thần nhẹ nhàng vỗ về lông mày u sầu của nàng, cười yếu ớt mở miệng: "Được rồi, Mộng Nhi, không nghĩ ra thì không cần suy nghĩ nữa, có một ngày mọi chuyện sẽ sáng tỏ, cơ thể của nàng còn rất yếu, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi." Nói xong liền yêu chiều vuốt bụng nàng.

"Ừ, Thần, hi vọng bây giờ không phải là mộng..." Bạch Vũ Mộng nhếch khóe môi, dien;dafn*lle&quysdo0n dần dần ngủ thϊếp đi, lúc đang ngủ cũng luôn nở nụ cười.

Trong mắt Lam Hạo Thần đầy sự đau lòng, sao nàng có thể đáng chết như vậy, để Mộng Nhi vì hắn làm như thế, hắn thật sự không xứng đáng làm trượng phu.

"Ngủ đi, Mộng Nhi, ngày mai tỉnh lại nàng sẽ phát hiện ra tất cả những thứ này đều là thật." Lam Hạo Thần khẽ cười, cũng nhắm hai mắt lại.

Trong phòng được bao phủ đầy hơi thở yên tĩnh, bầu không khí như vậy làm người ta say mê, đẹp đến mức khiến cho người khác không nhẫn tâm quấy rầy.

...