Chương 186: Trở về

Edit: susublue

Bạch Vũ Mộng không dám tin trừng lớn mắt, quả nhiên giống như nàng đoán, nhưng mà, bây giờ mới tìm thấy không phải quá muộn rồi sao, Thần mất rồi thì hoa này sớm đã vô dụng...

Bạch Vũ Mộng lại nhịn không được muốn biết thêm về những bông hoa này: "Không phải hoa này chỉ mọc bên bờ Âm giới thôi sao, sao nó lại có ở đây, chủ tử của ngươi lấy được nó bằng cách nào?"

Bạch Vũ Mộng hỏi liên tiếp khiến Y Cần trở tay không kịp, thật ra nàng cũng chỉ biết cái tên mà thôi, những cái khác thì thật sự không biết, lúc đang không biết nên trả lời thế nào thì nhìn thấy chủ tử đã đi tới.

Nam tử lạnh lùng nhìn lướt qua Y Cần, vô tình mở miệng: "Tự đi lĩnh phạt đi!"

Y Cần hít một hơi thật sâu, sau đó đáp: "Dạ, chủ tử!" Nói xong liền xoay người rời đi, không hề cảm thấy không cam lòng, giống như đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy.

Bạch Vũ Mộng nhíu mày nhìn, nhưng vẫn không đành lòng mở miệng: "Là ta hỏi nàng, nàng không có làm sai gì cả, vì sao phải xử phạt nàng?"

Nam tử lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạch Vũ Mộng: "Nàng nói chuyện không nên nói thì chính là sai!" Nói xong cũng không mở miệng nữa, chỉ đứng im như vậy.

Bạch Vũ Mộng cũng bĩu môi không nói gì nữa, hai người đứng đó, bầu không khí có chút đè nén, Bạch Vũ Mộng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đến khi một cái áo choàng phủ lên người mình, cả người được sự ấm áp bao phủ, dienxdafnllequysdoon xua tan hơi lạnh trên người, Bạch Vũ Mộng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt hắn vẫn bình tĩnh như cũ.

"Ta cũng không muốn căn bệnh phong hàn nho nhỏ làm toàn bộ công sức của ta đều uổng phí." Nam tử không muốn nhiều lời, xoay người muốn rời đi.

Bạch Vũ Mộng gọi hắn lại, do dự mở miệng: "Có thể nói cho ta biết hoa này lấy ở đâu không?"

Nam tử dừng bước, nhưng không có quay đầu, đến khi Bạch Vũ Mộng cho rằng hắn sẽ không mở miệng thì hắn lại nói: "Tất nhiên là lấy từ địa ngục!" Nói xong liền nở nụ cười châm chọc rồi rời đi.

Bạch Vũ Mộng không nói gì mà cố chịu đựng, rồi nhìn bóng lưng nam tử biến mất trước mắt nàng, nhìn thoáng qua áo choàng màu trắng có thêu vài sợi tơ màu lam trên người, hắn rất hiểu nàng, ngay cả màu sắc cũng là màu nàng thích.

Bạch Vũ Mộng đứng một hồi, cuối cùng nhìn thoáng qua bụi hoa Mạn Châu Sa Hoa xinh đẹp, rồi hạ quyết định lần sau nhất định phải hỏi xin hắn vài bông, không chừng khi nào đó Thần sẽ về...

Bạch Vũ Mộng nghĩ đến đây thì bỗng nhiên cười thành tiếng, trong mắt có sự nhớ nhung nhàn nhạt nhìn về phía chân trời, đây là việc hiện tại ngày nào nàng cũng làm, có lẽ chỉ có như vậy nàng mới có thể nhìn xuyên thấu qua phía chân trời để thấy Thần.

Chờ sau khi Bạch Vũ Mộng rời khỏi đó, có một nam tử đi ra từ góc khuất, hắn chính là người lúc nãy rời đi, nhìn không ra biểu cảm trên khuôn mặt dưới lớp mặt nạ, nhưng vẻ đau khổ đấu tranh trong mắt lại rất rõ ràng.

Đã qua nhiều ngày, cơ thể Bạch Vũ Mộng đã hồi phục không tệ lắm, nghĩ không thể cứ làm phiền người ta như vậy nên liền chuẩn bị rời khỏi đây.

Nhờ Y Cần dẫn đường, Bạch Vũ Mộng đi đến thư phòng của nam tử, mấy ngày nay, Y Cần không còn nói đến chuyện liên quan đến hắn nữa, ngay cả hắn cũng như đã bốc khói khỏi đây vậy.

Hít sâu một hơi, Bạch Vũ Mộng đi lên gõ cửa, bên trong vang lên một giọng nói bình thản: "Vào đi." Sau đó nàng mới dè dặt cẩn trọng đẩy cửa đi vào.

----- susublue ~ diendanlequydon ------

Thư phòng rất lớn, lại có vẻ yên tĩnh, một người ngồi trong này xử lý công việc thật sự không cảm thấy cô đơn sao?

Bạch Vũ Mộng tùy ý đánh giá một chút, sau đó mới nghi hoặc mở miệng: "Một mình ngươi dùng thư phòng lớn như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy trống vắng sao?"

Nam tử dừng một chút, nhưng không có ngẩng đầu mà vẫn vội vã viết gì đó trên giấy, một lúc sau mới buông bút rồi mở miệng: "Ngươi có chuyện gì không?"

Bạch Vũ Mộng suy nghĩ rồi mở miệng nói: "Quấy rầy ngươi nhiều ngày như vậy, cơ thể ta đã tốt hơn rồi, ta nghĩ mình cũng nên quay về."

Bạch Vũ Mộng cảm nhận được dưới lớp mặt nạ nam tử đang nhíu chặt mi lại, trong lòng có chút không yên, hắn có ý gì, là không muốn thả nàng về sao?

Qua thật lâu sau, nam tử mới lại cúi đầu, tiếp tục cầm bút viết gì đó, tùy ý mở miệng nói: "Tùy ngươi, nếu muốn rời đi thì nói với Y Cần một tiếng, nàng sẽ chuẩn bị tốt cho ngươi."

Bạch Vũ Mộng dừng một chút, lập tức mở miệng: "Ngươi có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?" Lập tức nhận thấy câu hỏi của mình quá thẳng thừng nên mới nói tiếp: "Ta chỉ muốn biết để sau này thuận tiện báo ân thôi."

"Không cần, ta nói rồi, không cần ngươi báo đáp, ngươi chỉ cần chăm sóc bản thân cho tốt là được." Nam tử vẫn chỉ nói câu nói đó rồi nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình.

Nói xong liền không quan tâm đến Bạch Vũ Mộng nữa, Bạch Vũ Mộng đợi một lúc cảm thấy không có gì muốn nói, tuy có chút thất vọng nhưng vẫn nói nói một tiếng hẹn gặp lại.

Bạch Vũ Mộng vừa đi ra cửa, nam tử lại nhịn không nổi nữa, thân thể run rẩy, đứng lên nhìn ra cửa một lúc thật lâu không động đậy, trên tờ giấy Tuyên Thành trước bàn đã sớm bị quẹt đầy nét mực đen.

Bạch Vũ Mộng đi ra thì liền kéo Y Cần về phòng thu dọn mọi thứ, bây giờ nàng chỉ muốn rời đi, đã nhiều ngày như vậy không biết bọn họ lo lắng cỡ nào.

Y Cần sắp xếp mọi chuyện xong, trước khi đi thì che kín mắt Bạch Vũ Mộng: "Phu nhân, thật xin lỗi, chủ tử không muốn có người đến quấy rầy hắn cho nên phải bịt kín mặt người lại, uất ức cho người rồi."

Bạch Vũ Mộng thấu hiểu cười, tùy ý để Y Cần bịt kín hai mắt mình, Y Cần muốn nói lại thôi, rồi vẫn chỉ thở dài, không hề mở miệng, tuy rằng Bạch Vũ Mộng bị bịt kín mắt, nhưng lỗ tai vẫn rất thính, nghe thấy tiếng thở dài nhàn nhạt nhưng cũng không hỏi nhiều, sau hôm nay nơi này nàng sẽ không bao giờ đến đây nữa, cần gì phải miệt mài truy hỏi chứ?

Lên xe ngựa rồi thì cảm thấy xe ngựa rất thoải mái, trên đó có một tấm thảm lông rất dày, xe ngựa chạy rất vững chắc, thiếu chút nữa Bạch Vũ Mộng nghĩ không phải mình đang ngồi trên xe ngựa.

Đến khi nghe thấy được tiếng người thì Y Cần mới cởi khăn che mắt của Bạch Vũ Mộng ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào khiến Bạch Vũ Mộng có chút không thoải mái híp mắt.

Đến khi thích ứng được ánh sáng thì Bạch Vũ Mộng mới xốc màn xe lên nhìn ra ngoài, dien;dafn*lle&quysdo0n phát hiện xe ngựa đã chạy trên đường của đô thành Minh quốc.

Tuy rằng Bạch Vũ Mộng bị bịt mắt, nhưng vẫn có cảm giác, nàng chắc chắn vừa rồi không có quá nhiều nhà, nhanh như vậy đã đến đô thành, chẳng lẽ địa bàn của hắn cách nơi này không xa, nhưng không đúng, nếu như là vậy thì sao lại không ai phát hiện?

Bạch Vũ Mộng lắc đầu, xóa sạch suy nghĩ trong đầu, đã rời khỏi đó rồi thì sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy nữa, dù sao sau này sẽ không trở lại đó nữa.

Xe ngựa đi đến cửa hoàng cung, Y Cần không có xuống xe mà chỉ ngồi trên xe ngựa nhìn Bạch Vũ Mộng, đợi đến khi Bạch Vũ Mộng vào cung thì mới rời đi.