Chương 30

Rõ ràng lúc vào ở trước cửa không có gì!

Cúi đầu nhìn thì thấy cái đầu của cô bé lăn ở bên chân, đôi mắt tràn đầy oán hận.

Mọe kiếp! Thật đúng là người một nhà, cấu kết với nhau làm việc xấu đây mà!

Đường Điềm giận tím ruột, nhấc chân lên đá bay cái đầu.

Cái đầu bay giữa không trung phát ra tiếng rít gào thất thanh, tên đàn ông vừa vào phòng vì tiếng chuông báo thức đã lập tức lui ra ngoài, lao tới đối mặt với Đường Điềm, hắn ta gầm lên giận dữ, giơ cái rìu hùng hổ đuổi tới chỗ cô.

Đường Điềm mắng thầm trong lòng, chạy như bay xuống dưới lầu, đèn pin điện thoại là nguồn sáng duy nhất trong bóng tối. Cô chạy đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài, đang định quẹo đến ngã rẽ ở lầu hai thì ngó thấy thứ gì đó đen kịt đang lan ra xung quanh, nhìn kỹ lại mới thấy là mái tóc dài màu đen đang nhè nhẹ từng đợt tản ra, một người phụ nữ với khuôn mặt nhợt nhạt lấm lem máu chậm rãi bò tới, để lộ hơn phân nửa cơ thể trên sàn nhà.

Mái tóc đen kéo theo máu và bùn đang xoắn lại như rong biển, tạo thành một cái lưới mỏng trên mặt đất, chỉ đợi cô bước vào là lập tức tóm lấy!

“1 đấu 3, không công bằng!” Đường Điềm cắn răng nắm chặt dao, tốc độ lao tới không hề giảm, cúi thấp người chuẩn bị chặt đứt tóc khi đến khúc cua.

Trận giáp lá cà đang ở ngay trước mặt!

Đường Điềm khom lưng giơ dao lên, ngay lúc này, một bóng đen nhỏ gầy như khỉ mau lẹ nhảy lên từ phía sau lưng cô, bổ nhào vào đầu người phụ nữ mà đánh vào.

Hơn phân nửa mái tóc đen nhanh chóng thu về, hai bóng đen quay cuồng trên mặt đất, tiếng cười nhạo khanh khách của đứa trẻ cùng với giọng tru lên sắc nhọn của người phụ nữ dội đến khiến màng nhĩ người ta đau nhói, Đường Điềm cố nhịn cái đầu ong ong, nhanh chóng giẫm xuống khoảng đất không có tóc đen bao trùm, chạy như bay xuống dưới lầu.

Nhưng chỉ trong nháy mắt ấy, người đàn ông vốn còn cách cô một tầng mấy chục bậc thang đã sải bước đuổi kịp, gần như chỉ còn lại năm bước chân là chạm tới cô, hắn rống giận múa may cây rìu, những nhát vung mang theo luồng gió dữ dội rất nhiều lần muốn sượt qua da đầu Đường Điềm, sau lưng cô rịn một lớp mồ hôi lạnh.

Tiếp tục chạy, tuyệt đối không được dừng lại!

Chạy tới sảnh lớn ở lầu một, địa hình càng thêm phức tạp. Bằng vào trí nhớ xuất sắc mà chỉ mới ghé qua hai lần cô đã nắm rõ bố cục của căn biệt thự này, nhưng trên mặt đất khắp nơi đều là đồ đạc và bàn ghế rơi rụng, hơi không chú ý một chút là bị vướng ngã.

Giẫm phải một cái chân ghế, Đường Điềm loạng choạng bước chân, cô nhảy về phía trước vài bước, khó khăn lắm mới đỡ được cạnh cửa mà ổn định lại thân hình, chỉ chậm trễ một chút, tên đàn ông đuổi theo không buông đã gần sát sau người, oán khí nồng đậm đánh úp tới, trong nháy mắt cả người cô cứng đờ lạnh như băng, hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích, trơ mắt cảm giác được lưỡi rìu sắc bén đang bổ xuống từ đỉnh đầu!

Dưới ánh trăng mờ nhạt, Đường Điềm hốt hoảng không có chú ý tới trong cái bóng ảm đạm của mình có một thứ tựa như thủy triều tối đen vặn vẹo chui ra, chặn đứng lưỡi rìu của tên đàn ông.

Cô chỉ thấy cảm giác lạnh lẽo quen thuộc đang từ phía sau bao bọc lấy cô, lưỡi rìu đã giơ đến đỉnh đầu không biết vì sao bị khựng lại, một bàn tay lạnh buốt dùng sức đẩy cô đi, trong nháy mắt cảm giác tê cứng như được giải trừ, cô lảo đảo tiến về trước vài bước.