Đường Điềm hiểu ra, “Cho nên sau đó nơi này đã xảy ra sự việc kia. Nhưng nếu đã thực hiện được nguyện vọng, chấp niệm hiện tại là thế nào?”
Tiểu Minh buồn rầu nói, “Sau khi cha mẹ và hai em chết, cả nhà tụi em lại tiếp tục sống ở đây. Nhưng mà mọi người đều không giống với trước kia.”
“Cha luôn cầm rìu đi tìm em, muốn chém rơi đầu em.”
“Mẹ và các em giúp cha tìm em ở khắp nơi.”
“Bọn họ vẫn là người một nhà, còn em thì là người ngoài.”
“Cứ như vậy, mỗi ngày tụi em đều chơi trốn tìm. Nhưng mà em không muốn chơi nên một mình ở lại gác mái này, nhàm chán lắm. Radio nói để em kể chuyện, chỉ cần thu hút càng nhiều người nghe thì có thể cho em rời khỏi chỗ này.”
“Vì thế em đã tìm tới chị.” Đường Điềm nhìn đống xương trắng trong rương hành lý, “Chị cũng đến đây dưới sự chỉ dẫn của radio.”
Mọi bí ấn đã được hé lộ. Vấn đề duy nhất là Đường Điềm muốn mang đống xương này đi, chỉ là rương quá lớn, kéo đi thì chắc chắn sẽ có tiếng vang.
APP bật lên khung nhắc nhở màu đỏ, ý bảo thời gian tương tác sắp kết thúc.
Cuộc gọi đột ngột kết thúc, Đường Điềm suy nghĩ một chút, cẩn thận gói ghém xương của Tiểu Minh lại rồi bỏ vào ba lô của mình.
“Ủy khuất cho em rồi. Chị sẽ mang em rời đi.”
Xung quanh trở lại yên tĩnh, Đường Điềm nghe tiếng điện lưu của radio truyền qua tai nghe Bluetooth, giọng nói khô khốc cất lời, “Tiếp theo, chủ bá sẽ mang đến cho các bạn thính giả thân yêu một cuộc trốn chạy. Cầu mong các bạn sẽ phù hộ cho chủ bá bình an.”
Thu mình trong căn gác mái chật hẹp bức bối, cô nhẹ nhàng bỏ những khúc xương rời vào ba lô, ngay cả những mảnh vụn vỡ cũng tận lực thu thập hết, Đường Điềm khiêng trên lưng chiếc ba lô nặng trĩu, trong một thoáng cô có ảo giác như đang cõng một đứa trẻ.
Nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cô vội ném một cục đất nhỏ xuống tủ âm tường, không nghe thấy tiếng động bất thường nào, cô nhanh chóng leo dọc theo cửa động đi xuống, đẩy cánh cửa tủ bị chém nát ra, đang định rời khỏi phòng thì thoáng ngó tới chiếc đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường.
Bước nhanh đi qua đó, đồng hồ báo thức đã hết pin từ lâu, xác nhận là pin AA, Đường Điềm gỡ từ đèn pin xuống rồi ấn vào đồng hồ báo thức.
Tíc tắc, tíc tắc.
Kim giây lại chuyển động.
Cũng may là còn dùng được.
Đường Điềm thử đặt giờ báo thức, hiện tại là 12 giờ 11 phút, cô vặn kim phút tới 15 rồi nhấn nút báo thức.
Kim giây tíc tắc trôi đi, Đường Điềm cầm đồng hồ báo thức, lặng lẽ lẻn đến hành lang.
Cô đang ở lầu 3, nguy cơ nhảy trực tiếp xuống từ cửa sổ quá cao. Còn đi cầu thang, người đàn ông kia xách theo cây rìu đi lững thững ở dưới lầu, rất có khả năng sẽ đυ.ng mặt.
Đường Điềm không cảm thấy sức lực của mình có thể đọ với đàn ông, kia lại còn là một tên quỷ tràn ngập oán niệm, chỉ có thể dùng trí mới thắng được.
Đặt đồng hồ báo thức trong căn phòng bên phải phía cuối lầu ba, cô vội vàng rời đi, trốn trong gian phòng phía bên trái gần cầu thang nhất.
Bốn phút ngắn ngủi nhưng lại làm người ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Bỗng nhiên, tiếng chuông đột ngột vang lên như xé rách màn đêm, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân nặng nề vội vã, cô nghe thấy người đàn ông lên lầu, đi về phía căn phòng cuối cùng bên phải, đẩy cửa tiến vào —
Chính là bây giờ!
Đường Điềm nhảy ra khỏi sau cửa, đột nhiên không kịp phòng bị giẫm phải một vật tròn vo, chân vừa mới trượt xuống thì may mắn phản ứng kịp thời bắt lấy cạnh cửa nên mới không bị vấp té.