Chương 28

“Sau đây là thời gian tương tác của chúng ta.”

“Hãy xem hôm nay ai là vị thính giả may mắn có thể kết nối được với đường dây nóng của chúng tôi…”

Âm báo chỉ vừa vang lên một tiếng đã lập tức có người kết nối, mau chóng như thể đang ở ngay bên cạnh.

Sau đó Đường Điềm nửa ghé vào gian phòng hẹp lắng nghe hai giọng nói chồng vào nhau.

“Chị, em không muốn chơi trốn tìm nữa.”

“Chị giúp em đi.”

Giọng nói mang theo âm vang, một từ điện thoại truyền đến, một lại gần trong gang tấc tựa như đang vang lên bên tai.

Đường Điềm đột nhiên quay đầu, ánh đèn từ điện thoại chiếu sáng một vòng bên cạnh người, nhưng không có gì cả.

Đường Điềm ghé sát vào điện thoại, “Là Tiểu Minh sao? Em có muốn nói một chút về chuyện của mình không?”

Tiếng khóc nức nở của cậu bé văng vẳng trong gian phòng an tĩnh, “Em tên là Tiểu Minh. Từ khi bắt đầu có ký ức thì đã ở chỗ này. Em có cha mẹ.”

“Lúc đầu bọn họ đối xử với em rất tốt, dù những đứa trẻ xung quanh mắng em là con hoang, nói em không phải là con ruột của bọn họ. Bọn họ cũng rất tốt với em.”

“Nhưng khi em sáu tuổi, mẹ mang thai, sinh ra một đôi long phượng, chính là em trai và em gái của em.”

“Từ khi có em trai em gái, em cảm thấy cha mẹ đối với em cũng thay đổi. Bọn họ bảo em trông em, em trai em gái hơi khóc nháo một tí là bọn họ lại nói em trông không tốt, động một chút là đánh chửi.”

“Em trai em gái dần dần lớn lên, em cũng 11-12 tuổi. Cha mẹ đánh đập chửi mắng ngày càng nặng nề, cả người em đều là vết thương, có rất nhiều lần em nằm trên giường, mấy tuần liền cũng chưa xuống giường được.”

“Sau đó có một ngày, bởi vì bị em trai em gái bắt nạt, em rất tức giận, nhịn không được nên đánh bọn họ một chút. Bọn họ méc với cha mẹ, mẹ tức giận cầm cây phơi quần áo đánh em.”

“Em đau đến nỗi hôn mê bất tỉnh, trong lúc mơ màng đã nghe thấy mẹ hoảng sợ hỏi cha phải làm thế nào.”

“Cha nói, không sao cả, dù gì em cũng là con hoang, không có tên trên hộ khẩu, cứ nói bỏ nhà trốn đi là được.”

“Lúc ấy em không có chết, vẫn còn dư lại một chút hơi thở, trơ mắt nhìn bọn họ bọc em vào trong màng nhựa, sau đó chôn ở dưới tán cây tuyết tùng ở vườn hoa.”

“Em không phải bị đánh chết, là sống sờ sờ mà ngạt thở chết. Chị ơi, chị biết không, ngạt chết rất khó chịu. Như có người bóp chặt lấy cổ họng chị không thể thở được, em liều mạng muốn giãy giụa nhưng chỉ có thể động đậy ngón tay được một chút, mười ngón đều nhày nhụa trong máu.”

Cậu bé tựa như khóc lại tựa như cười, phẫn hận mà u oán, “Tại sao phải đối xử với em như vậy, em vẫn luôn rất nghe lời, ngoan ngoãn mà…”

Đường Điềm nói, “Tiểu Minh, không phải em sai. Là cha mẹ của em, cha mẹ nuôi của em, thật sự là không bằng cầm thú.”

Cậu bé châm biếm, “Chỉ là em rất không cam lòng, vì sao em ngoan như vậy, cha mẹ lại đối với em như vậy. Rõ ràng lúc trước chưa có em trai em gái, bọn họ đều rất tốt với em mà.”

“Nếu không có em trai em gái thì thật tố, ý nghĩ này dần dần biến thành nếu cha mẹ cũng xuống dưới cùng em thì tốt rồi, như vậy cả nhà tụi em có thể vĩnh viễn ở bên nhau không chia lìa.”

“Một ngày nọ, em bỗng nhiên phát hiện mình có thể cử động. Em còn nghe được một giọng nói trên đài phát thanh, nói có thể giúp em thực hiện nguyện vọng, điều kiện là em phải làm quỷ của đài. Em không hiểu lắm, nhưng chỉ cần có thể giúp em thực hiện nguyện vọng thì dù thế nào cũng được.”