Chương 27

Cô chỉ cảm thấy hoa mắt, cơ thể nhẹ tênh, cả người bị xách lên cái động ở phía trên.

Chỉ trong nháy mắt, người đàn ông đã đập vỡ cửa tủ.

Đường Điềm rúc người ở cái động phía trên, miễn cưỡng có thể nhìn thấy động tĩnh bên dưới. Sợ hãi vẫn còn chưa tan, một cử động nhỏ cũng không dám, cô cảm giác được hơi thở lành lạnh như thủy triều cuốn lấy sau người mình đang chậm rãi rút lui.

Là Trần Húc.

Nhận ra điều này, cô liền ổn định lại tâm trí. Tên ma quỷ này thật là xuất quỷ nhập thần, lúc trước dù gọi thế nào anh ta cũng không ra, lúc này lại đột nhiên xuất hiện dọa cô sợ chết khϊếp.

Nhưng mà hiện tại không phải là lúc để oán giận.

Lực chú ý đều tập trung ở phía dưới, tầm nhìn bị cản trở, Đường Điềm chỉ nhìn thấy chân người đàn ông đứng ngoài tủ âm tường, tựa như nhìn thấy bên trong không có người, tựa như đứng lặng đi một lát, sau đó hắn cầm rìu rời đi.

Đường Điềm nghiêng tai lắng nghe, xác định lúc này đối phương đã đi xuống lầu, “phù” thở ra một hơi, cẳng chân đều mềm nhũn. Cô nửa quỳ trên mặt đất, bật đèn điện thoại, ánh sáng chợt xua tan bóng tối, không gian hiện rõ ở trước mặt.

“Gác mái.” Không ngờ phía trên còn có một gian phòng nho nhỏ, diện tích chưa đến năm mét vuông, kín gió không có kẽ hở.

Từ bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn ra ở đây còn có một căn phòng, hẳn là chủ nhà đã đặc biệt tu sửa nó. Chắc là nơi dùng để lưu trữ các vật có giá trị trong nhà.

Mà hiện tại bên trong không có tủ sắt như cô nghĩ, mà là một rương hành lý màu đen nằm trên mặt đất, ngoài cái này ra, nơi nay trống rỗng không có một vật.

Rương hành lý rộng khoảng 28 tấc, gác mái này đã bị kín gió một thời gian dài nên có mùi lạ không thể tan đi.

Đường Điềm nuốt nước miếng, đã suy đoán bên trong sẽ có thứ gì.

“Tôi phát hiện một cái lỗ hỏng phía trên tủ âm tường, sau khi bò vào thì thấy rương hành lý màu đen.”

“Tôi nghĩ, bên trong có lẽ là Tiểu Minh.”

Nói những lời này với APP Trò chuyện đêm khuya cùng quỷ, kèm theo tiếng điện lưu rất nhỏ, Đường Điềm hít một hơi thật sâu, bò tới chỗ rương hành lý.

Chương 66:

Đeo khẩu trang và găng tay, cô nhẹ nhàng mở khóa kéo, không có mùi hôi thối ập vào mặt như đã đoán trước, tuy không dễ ngửi nhưng tốt hơn một chút so với dự đoán.

Sau khi mở hết ra, nhờ vào ánh sáng từ điện thoại, cô mới nhìn thấy tại sao lại không quá hôi.

Bởi vì đống xương trắng vỡ vụn được bao bọc bên trong tầng tầng lớp lớp túi nhựa và bao tải.

Quần áo mục nát vừa chạm vào liền tan, căn cứ theo thời gian bạch cốt hóa[1], Đường Điềm trầm ngâm, “Xem ra, lúc trước Trần gia có nhắc nhở người nhà này. Bởi vậy sau khi thi thể hoàn toàn bạch cốt, nam chủ nhà đào xương của thi thể ra, sau đó đổi một chỗ cất giấu mới.”

[1] Bạch cốt hóa (白骨化): là trạng thái cuối cùng của quá trình phân hủy. Khi này các mô mềm, da thịt trên thi thể đã bị phân hủy hết, chỉ còn lộ ra xương trắng. (Skeletonization á)

Không phân hủy hết sẽ có mùi hôi, phân hủy xong rồi thì gói kín trong nhiều lớp túi rồi để ở đây, ngay cả khi nhà được bán cho người khác, tân trang tu sửa lại cũng không phát hiện được gian phòng này.

“Tôi phát hiện một bộ xương trên gác xép, có lẽ là Tiểu Minh.”

Vừa dứt lời, điện thoại rung lên, APP đẩy kịch bản ra: “Câu chuyện hôm nay đến đây thôi. Nếu bạn muốn biết tiếp sau đó, xin hãy lắng nghe vào lần tới.”