Editor: Yang Hy.
Trong lúc phỉ nhổ cái điện thoại không đáng tin, đầu óc cô cũng xoay chuyển nhanh chóng, nó muốn cô tự mình phát huy sao? Nếu nguyên tắc chính của cái đài này là chỉ kể chuyện ma có thật, vậy hiện tại cô cũng chỉ có thể kể những chuyện mà mình vừa mới trải qua.
Cô lấy lại bình tĩnh rồi chậm rãi mở miệng, “Các bạn đã từng nghe nói đến minh hôn chưa? Câu chuyện mà tôi muốn kể bắt đầu từ nửa tháng trước…”
Cô cố ý hạ giọng nói, âm thanh lương bạc âm u lạnh lẽo vang lên trong đêm tối yên tĩnh không người.
Đường Điềm kể lại trải nghiệm của mình, chỉ là chỉnh sửa nhân vật dùng tên giả. Dù sao cũng là chuyện mình đã trải qua, lời nói cũng tương đối chân thật còn có cảm giác rất nhập tâm.
Vì phối hợp với chuyên mục Lời trong đêm của mãnh quỷ, cô còn cố ý trầm giọng xuống, mà theo lời kể của cô, những cảnh đã xảy ra trong nửa tháng qua lại lướt qua đầu một lần nữa.
“Lục Dao và những người khác đều ngây ra, bọn họ như đi xuyên qua núi từ giữa lưng chừng. Khi hỏi lại ông lão nâng thi thể, người nọ nói dọc đường đi không xảy ra chuyện gì cả, ông ta cũng không hề nói một câu nào…” Cô vừa mới kể đến đoạn trở về thôn Đại Loan thì điện thoại rung lên, tin nhắn nhảy ra một đoạn văn bản mới, cô liếc mắt nhìn, “Nếu muốn biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, xin hãy lắng nghe buổi kể chuyện lần tới.”
Cái đài nát này cũng chẳng có mấy người nghe, còn ra vẻ thần bí. “Vậy tiếp theo chúng ta bắt đầu với thời gian kết nối đường dây nóng ngày hôm nay.”
Theo như kịch bản, cô chờ một lát, vẫn không có ai gọi vào đường dây nóng, “Xem ra mọi người đều có chút ngượng ngùng, nhưng mà cơ hội hiếm có, các bạn thính giả phải quý trọng.”
Cột theo dõi lượng truy cập theo thời gian thực hiển thị chỉ có 1 người nghe.
Đường Điềm đang tò mò về vị thính giả duy nhất này thì ngay lập tức, ánh đèn báo màu đỏ đột nhiên bật sáng, Đường Điềm mở kết nối, “Xin chào bạn thính giả, hoan nghênh — ”
“Chị gái,” giọng nói quen thuộc đáng sợ lại truyền qua điện thoại, mang theo sự non nớt và ủy khuất, “Em không muốn chơi trốn tìm nữa, chị giúp em được không?”
Đường Điềm: “…” Cái đứa nhóc chết tiệt. Hóa ra con số 1 đáng thương kia chính là nhân viên duy nhất, kiêm thính giả của đài phát thanh này.
Đường Điềm mím môi mỉm cười, tận lực để mình trông có vẻ hòa ái dễ gần, “Bạn nhỏ à, em tên gì? Vì sao lại phải chơi trốn tìm, nói với chị có được không.”
“Em là Tiểu Minh,” Tiểu Minh trả lời rất mau lẹ, có lẽ là vì đã bị Đường Điềm thu phục, nó không hề ra vẻ quỷ khí, trông tự nhiên hơn nhiều, “Cha mẹ với anh chị của em, mỗi ngày cả nhà đều sẽ cùng em chơi trốn tìm.”
“Em trốn ở khắp nơi, cứ trốn như vậy, còn cha thì cầm rìu tìm tụi em. Tìm được một người thì chặt đầu người đó xuống. Sau đó lại tiếp tục tìm người tiếp theo. Tìm được người thứ hai, chặt bỏ tứ chi; người thứ ba, khoét đôi mắt mũi miệng và lỗ tai, người thứ tư là thảm nhất, nội tạng bị moi ra, thân thể bị cắt thành nhiều khối.”
Lời nói thì ngây thơ nhưng lại kể về một trò chơi dày đặc âm khí. Nghĩ đến hình ảnh máu me đó, Đường Điềm đột nhiên thấy hơi buồn nôn, đây là trẻ nhỏ nói hươu nói vượn, hay là… người nhà này đều đã là quỷ?
“Tiểu Minh à, tên đầy đủ của em là gì? Em sống ở đâu? Trò này không chơi được nữa, chị có thể nói chuyện với người nhà của em không?”
Cậu nhóc cười, “Chị, trong nhà cha mẹ của Tiểu Minh có ba đứa con, một đứa gọi là đại bảo bối, một đứa là tiểu bảo bối, vậy đứa còn lại tên là gì?”
Loại câu đố hỏi xoáy đáp xoay này Đường Điềm không chút nghĩ ngợi, “Tên là Tiểu Minh, chính là em.”
“Sai rồi.” Giọng trẻ con thâm trầm cười rộ lên, “Cha mẹ của em chỉ có hai đứa con thôi.”
Đường Điềm nhận ra điều gì đó, đang định hỏi thì Tiểu Minh lại ngâm nga một bài đồng dao, “Mẹ gϊếŧ tôi, ba ăn tôi… Anh và chị tôi ngồi dưới gầm bàn, nhặt xương của tôi lên, chôn trong mộ đá lạnh lẽo.”
(Hy: Đây là bài《Mẹ tôi gϊếŧ tôi》trong tập đồng dao Ngỗng Mẹ, kể về một cậu bé bị mẹ kế gϊếŧ hại, sau đó bà ta nói với người cha là cô chị không cẩn thận gϊếŧ cậu bé, rồi nấu xác cậu bé đem cho người cha ăn, cô chị đau xót đem xương em trai chôn dưới gốc cây.)Bài đồng dao khủng bố quỷ quyệt vang lên trong không trung, “cạch”, cuộc trò chuyện đột ngột gián đoạn.
Đường Điềm đọc lời kết theo kịch bản, “Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe, chúng ta sẽ ở kỳ tiếp theo — Gặp lại!”
Nói đến kỳ tiếp theo cô suýt nữa đã dừng lại, còn may là phản ứng kịp thời che giấu đi.
Sau khi phát xong khúc nhạc kết thúc, dải tần số âm thanh của radio khôi phục thành một đường thẳng tắp tĩnh mịch, Đường Điềm thở phào nhẹ nhõm, buổi đầu tiên của chủ bá thực tập cuối cùng cũng kết thúc.
Sau đó cô trơ mắt nhìn giao diện, bộ đếm ngược mới lại bắt đầu: Còn 168 giờ trước lần phát sóng tiếp theo. Chủ bá hãy chuẩn bị sẵn sàng trước.
“Hố bố à,” Đường Điềm đau lòng ôm đầu, “Bảy ngày phát sóng một lần, mỗi lần đều phải kể chuyện ma có thật, ta đi đâu mà tìm tư liệu chứ!”
Lần này cô kể chuyện minh hôn của mình, cuộc gọi của cậu nhóc kia có thể xem như là nhắc nhở, nhưng cô cần phải đi điều tra tình hình cụ thể và chân tướng mới có thể suy xét xem nó có dùng cho kỳ tiếp theo của chương trình được hay không.
Bằng không tùy tiện bịa cái chuyện ma rồi đem ra kể, cô tin là cái đài phát thanh này sẽ dạy cô làm người một lần nữa.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, Đường Điềm nhận được tin nhắn.
【Để sưu tầm tư liệu cho chuyện ma có thật, hãy dũng cảm mà xuất phát đi chủ bá thực tập! Phần thưởng lớn đang chờ đợi ngươi, việc chuyển sang chính thức cũng đã trong tầm với rồi.】
【Đến biệt thự Lộ Hồ ở vùng ngoại ô phía Bắc để giúp thính giả trung thành duy nhất của ngươi giải trừ trò chơi trốn tìm.】
“Biệt thự Lộ Hồ?” Đường Điềm là người ngoài tỉnh, đến nơi đây trời xa đất lạ, cũng không rõ là chỗ nào. Cô theo thói quen lên mạng tìm kiếm, sau khi xem xong thì nổi hết da gà da vịt.
Biệt thự Lộ Hồ là khu biệt thự nằm trên đỉnh núi ở ngoại ô phía Bắc thành phố C, là tòa kiến trúc đã mười mấy hai mươi năm, khi ấy vẫn là chỗ ở của quan to hiển hách. Sau đó có một căn biệt thự xảy ra chuyện, nghe nói ông chủ của nhà kia đột nhiên phát cuồng, nửa đêm chém chết vợ và hai đứa nhỏ trong nhà rồi phóng hỏa tự thiêu mà chết.
Lúc ấy công tác an ninh của biệt thự rất tốt, phát hiện hỏa hoạn liền lập tức triệu tập người đến dập tắt lửa, bởi vậy mặt ngoài của biệt thự gần như không bị thiêu hủy. Các nhân viên an ninh vội vã đi vào cứu người lại thấy được một cảnh tượng đáng sợ của cuộc đời.
Sau khi gia đình này xảy ra chuyện, thân thích còn lại trong nhà nhanh chóng chia tài sản, nhưng không ai dám lấy căn biệt thự. Sau đó công ty phá sản phải lấy nó ra làm thế chấp, bị toà án tịch thu, lúc sau bán đấu giá bị một công ty thu mua.
Việc này trôi qua nhiều năm như vậy, vốn dĩ đã sắp mai danh ẩn tích, tin tức mới nhất là toà án lấy ra bán đấu giá một số căn nhà bị tịch thu, trong đó có một căn biệt thự chết người, phóng viên phỏng vấn một người dân, muốn hỏi thăm cảm nhận của bà về căn nhà này, không ngờ bác gái kia nghe xong còn có vẻ cao hứng, “Ba trăm vạn mua căn biệt thự sao? Quá có lời rồi!”
“Nhưng mà căn biệt thự kia từng có người chết…”
“Nhà nào mà không có người chết chứ?” Bác gái không chút để ý, “Diện tích lớn như vậy, với giá thị trường hiện tại ít nhất cũng phải sáu bảy trăm vạn, bây giờ chỉ ba trăm đã có thể mua rồi, quá có lời! Nếu không phải tôi không có nhiều tiền như vậy, tôi nhất định sẽ mua nó! Cậu xem căn biệt thự mà cả gia đình đều chết ở khu biệt thự Hồ Lộ nổi tiếng nhất của chúng tôi kia, không phải là đã được người ta mua rồi sao!”
Đoạn phỏng vấn đó, phóng viên bị nghẹn cứng họng không nói nên lời, bên này màn hình quần chúng ăn dưa xem hi hi ha ha, bình luận như mưa sao băng. Vì thế căn biệt thự lại nổi tiếng trên mạng một trận, nghe nói còn có người thám hiểm đêm khuya, xảy ra không ít việc lạ.
Đường Điềm xem qua tất cả thông tin có thể tìm được, càng lúc càng cảm thấy kỳ quái, “Gia đình này tổng cộng bốn người, cha mẹ và anh trai em gái, chỉ có hai đứa nhỏ. Nếu Tiểu Minh là người nhà bọn họ, sao lại hoàn toàn không có bất kỳ tư liệu gì về thằng bé.”
Cô lại nghĩ tới những lời mà Tiểu Minh nói, “Cha mẹ chỉ có hai đứa nhỏ đại bảo bối và tiểu bảo bối.”
Là Tiểu Minh vốn dĩ không tồn tại, hay là dấu vết tồn tại của thằng bé đã bị người ta xóa sạch?
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Điềm lòng mang đầy nghi hoặc đến khu biệt thự ở Thanh Sơn.
Ngồi hơn hai tiếng xe buýt mới đến chân núi Thanh Sơn, nhưng lên trên nữa thì không có xe. Vất vả lắm mới bắt được chiếc taxi, tài xế vừa nghe liền lập tức nói có thể đi lên, chỉ là không dùng đồng hồ tính giờ mà tính giá luôn.
Đường Điềm nói hạ giá nhưng vẫn không được nên đành phải lên xe.
“Người đẹp, để tôi nói cho cô nghe, tôi không có lừa cô đâu.” Giá này đắt hơn đồng hồ tính tiền một nửa, tài xế thấy cô là con gái nên nói chuyện cũng thành thật, “Trên núi là khu biệt thự, sống ở đó đều là ông chủ lớn, người ta đều có tài xế có ô tô. Cô xem trên đường ngoài xe riêng ra thì làm gì có xe buýt qua lại. Cô muốn đi lên trên đó, hoặc là đi gãy chân, hoặc là ngồi xe tải. Xe tải còn đắt hơn!”
Đường núi quanh co còn xem như khá bằng phẳng, dọc theo đường đi Đường Điềm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ cũng không thấy một chiếc xe nào đi ngang qua, cả ngọn núi giữa ban ngày lại rất thanh tĩnh.
“Hơn nữa, đường về xe tôi trống, không chở được người, giá này tôi thu của cô không đắt.”
“Ở đây vắng vẻ quá.”
“Đúng vậy. Mười năm trước có căn biệt thự xảy ra chuyện, những hộ ở xung quanh có thể dọn đều dọn đi hết. Nghe nói năm đó khu biệt thự này là cao cấp nhất toàn thành phố C, bây giờ giá cải trắng cũng có thể mua được. Đương nhiên cũng không phải là cải trắng thật, nhưng ít nhất là rẻ hơn một phần ba so với giá thị trường.”
Tài xế lải nhải nói, Đường Điềm câu được câu không hỏi lại, nhưng thật ra đã thám thính được không ít tin tức.
“Đến nơi rồi.” Nửa tiếng sau, tài xế đạp phanh, chiếc xe vững vàng ngừng lại trước một đài phun nước bằng đá cẩm thạch, đầu xe hướng về phía cổng lớn.
“Cảm ơn bác tài.” Đường Điềm đưa tiền xuống xe, tài xế vẫn hỏi, “Cô đi bao lâu thì về? Nếu thời gian ngắn thì ngồi xe tôi, tôi ở đây chờ cô. Giá cũng sẽ bớt cho cô.”
Đường Điềm cũng không biết mình sẽ ở bên trong bao lâu, cô xua tay.
Tài xế thấy chuyến về không kiếm được tiền, quay đầu liền xoay xe rời đi, chỉ để lại làn khói mù.
Đường Điềm quay đầu lại, nhìn bốn chữ “Biệt thự Lộ Hồ” thật to đã tróc sơn.
Cánh cổng sắt lớn khép hờ, một nhân viên bảo vệ trung niên đang ngồi uống trà đọc báo ở trạm canh gác. Đường Điềm đi vài bước tới cổng, hắn đưa mắt nhìn sang, “Có chuyện gì?”
“Tôi tới đây xin làm bảo mẫu.” Đường Điềm móc ra một tờ quảng cáo nhỏ, “Đã liên hệ với quản gia Trần ở biệt thự số 03 rồi, hôm nay tôi tới phỏng vấn.”
Tối qua sau khi đi tra tư liệu, cô liền nghĩ phải tìm cái cớ để đến đây điều tra, cả nửa ngày mới tìm được tin tức ở đây có người thông báo tuyển dụng bảo mẫu, hôm nay đến đây xin việc là giả, điều tra tin tức ở biệt thự số 14 mới là thật.
Nhân viên bảo vệ trên dưới đánh giá Đường Điềm, thấy cô chỉ là một cô gái, hắn vẫy tay, cũng không hỏi thêm gì.
Đường Điềm cười với đối phương, đeo ba lô trên vai đi vào cổng lớn.
Sau khi tiến vào mới phát hiện khu biệt thự này rộng hơn cô tưởng nhiều, các tòa nhà đơn lập ba tầng đều có sân riêng, mỗi căn lại cách nhau khá xa, dù có xảy ra chuyện gì thì người khác cũng không biết được.
Khu biệt thự chia làm hai khu Nam Bắc, khu Nam còn lác đác có ô tô tư nhân đậu trong sân, có thể thấy là có người ở. Càng đi về phía Bắc lại càng vắng vẻ, có vài căn biệt thự còn chưa được bán đi, đèn đường cũng hỏng không ít cái.
Căn nhà xảy ra chuyện nằm ở cuối khu Bắc, cách những căn biệt thự khác một khoảng, ngăn cách bởi một khu vườn nhỏ, tự thành một ngôi nhà biệt lập.
“Đến rồi.” Đường Điềm dừng chân, nhìn căn biệt thự số 14 ở trước mắt.