Chương 21: Trò chuyện đêm khuya cùng quỷ (3)

Editor: Yang Hy.

Có lẽ là do chưa tới thời gian nhiệm vụ nên cái APP này không có động tĩnh gì.

Đường Điềm cất điện thoại đi, bận việc một ngày ở bên ngoài, mãi đến khi trời tối mới về nhà.

“Tôi đã về rồi.” Lúc ra ngoài cô tùy ý cởi dép lê để ở huyền quan, lúc này nó lại được đặt chỉnh tề, đuôi giày đối diện với cửa, vừa lúc tiện cho cô mang vào.

Đường Điềm cầm đồ đến phòng khách, lấy hai cái bài vị từ trong chiếc ba lô nặng trĩu ra, một cái bỏ vào phòng ngủ chính. Một cái đặt ở phòng khách.

Hôm nay cô đi hỏi thăm tình hình của bà lão, lại tìm được một tiệm chuyên cung cấp đồ dùng mai táng, tìm người thêm tiền đẩy nhanh tốc độ khắc bài vị, đặt trên tủ đầu giường ở phòng ngủ chính, cắm nhan thắp hương, cũng đốt mấy xấp tiền giấy ở chậu sứ trắng.

Sau khi làm xong bên này, Đường Điềm trở lại phòng khách, “Đi vội, tôi không kịp mang theo đồ của anh. Hôm nay tôi tìm người khắc lại cái mới cho anh.”

Đặt bài vị của Trần Húc lên bàn, cùng với một cái lư hương và hai ngọn nến trắng, Đường Điềm thắp ba nén hương, vái ba cái, “Dù thế nào cũng phải cảm ơn anh đã cứu tôi một mạng. Sau này chỉ cần tôi có ăn thì sẽ có đồ cúng cho anh.”

Cắm ba nén hương xong, Đường Điềm đặt màn thầu lên mâm cúng, “Biết anh là đại thiếu gia, bình thường đều ăn sơn hào hải vị. Nhưng mà nhà tôi nghèo, chỉ có thể ủy khuất cho anh, tạm chấp nhận trước nhé.”

Ma quỷ theo tới, điện thoại cũng không chịu yên. Vận mệnh chú định ba bọn họ cột vào một chỗ, cũng mặc kệ cô có nguyện ý hay không.

Cô cũng không có lựa chọn nào khác.

Chẳng bằng đối đãi khách khí với đối phương, bình thường thắp chút hương, tế bái cung phụng một chút.

Trước giờ Đường Điềm luôn là người chỉ cần tốt với cô ba phần, cô sẽ nỗ lực báo đáp lại mười phần.

Hai ngày kế tiếp gió yên sóng lặng, điện thoại cũng đang giả chết, không có động tĩnh gì khác.

Đường Điềm đi ra ngoài mua máu gà, lá bùa linh tinh để dự sẵn. Còn đến miếu thờ nổi tiếng ở địa phương để xin bùa hộ mệnh mang theo bên người.

Cô còn chưa rõ tính khí của tên ma quỷ, cũng không biết nó có ra tay hay không.

Thay vì dựa vào một ‘quỷ’ không biết còn có lý trí hay không, vẫn là bản thân đáng tin hơn.

Tối chủ nhật, thời gian từng giây từng phút trôi qua, màn đêm buông xuống, Đường Điềm một mình ngồi ở trong phòng, tâm tình có chút khẩn trương.

“Rè rè”

Tiếng điện lưu phát ra từ điện thoại có vẻ đặc biệt rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.

Đường Điềm chỉnh nhỏ âm lượng, lại đợi một lát, đang chuẩn bị tắt đi thì phát hiện thời gian hiển thị phía trên bên phải màn hình điện thoại vừa lúc nhảy tới 24 giờ đêm.

Tiếng điện lưu bỗng nhiên gián đoạn.

Cô nhận ra điều gì đó, bàn tay siết chặt điện thoại.

Bỗng nhiên, một đoạn nhạc tự động phát ra từ tai nghe, chỉ chưa đến hai mươi giây ngắn ngủn nhưng đã khiến cho Đường Điềm đang ngồi một mình trên giường với ngọn đèn đầu giường bật sáng tối tăm không hiểu sao lại cảm thấy một trận khϊếp vía hãi hùng.

Đoạn nhạc mở màn này giống như tiếng tru lên thê lương của u hồn, nghe vào khiến người ta không rét mà run, tựa như khúc chiêu hồn hắc ám. Cô chưa từng nghe bản nhạc mở đầu nào kỳ quái như thế, ngay sau khi nó kết thúc, một giọng nói với làn điệu cực kỳ quái lạ chậm rãi vang lên từ trong tĩnh mịch.

“Các bạn nghe đài, chúc mọi người buổi tối tốt lành, hoan nghênh nghe đài Trò chuyện đêm khuya cùng quỷ ~”

Giọng nói trẻ con không phân biệt được nam hay nữ, âm điệu lúc cao lúc thấp, một câu ngắn ngủi có cao vυ"t mà cũng có trầm khàn, âm cuối cong lên mang theo tràn đầy ác ý không thể giải thích được.

Đường Điềm cố nhịn cảm giác muốn thoát khỏi giao diện, nghe thấy người dẫn chương trình radio tiếp tục nói, “Chuyên mục này, nếu ngươi có thể nghe được, đây là may mắn cũng là bất hạnh của ngươi, lâu ngày không gặp, các bạn nghe đài thân yêu của ta, hì hì.”

“Chương trình của chúng ta chuyên kể những chuyện ma có thật. Không lừa già dối trẻ, tuyệt đối là thật. Nếu có giả,” giọng nói trẻ con đột nhiên chuyển sang dày đặc khí lạnh, hiện rõ mùi máu me, “Cũng sẽ khiến nó biến thành thật!”

Đường Điềm chợt thấy da đầu tê dại, một loại bất an mãnh liệt đánh úp tới, cô nhanh chóng nhấp vào màn hình muốn thoát khỏi giao diện radio, nhưng mà trên màn hình chỉ có một dải tần số âm thanh nhấp nhô, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, âm lượng tự động lớn hơn, như thể người nói chuyện cách cô càng gần hơn từng chút một.

“Cái — ” từ ‘quỷ’ vừa nằm trên đầu lưỡi đã bị phản ứng nhanh chóng của cô nuốt về, câu cửa miệng thật là hại chết người!

Điện thoại không có cách nào tắt máy, Đường Điềm ném nó đến góc giường rồi ôm đầu gối rúc ở một đầu khác, cũng không biết tên dẫn chương trình radio quỷ quyệt kia có thấy cảnh này hay không, giọng cười khặc khặc vang lên vài tiếng, giọng nói quái đản cũng cực kỳ sung sướиɠ, “Hôm nay ta cũng sẽ cùng ngươi trải qua khoảng thời gian ngắn ngủi đáng sợ này. Câu chuyện mà ta muốn kể là về một cô gái một mình ở nhà gặp quỷ.”

Đường Điềm: “…” Trong lòng lại nổi lên điềm xấu.

Con quỷ yếu ớt nói, “Ngươi ở nhà một mình.”

“Hiện tại là mười hai giờ hai phút đêm, vì tò mò hoặc do nguyên nhân khác, ngươi sử dụng cái radio đã vô tình mở ra. Nghe xong phần giới thiệu chương trình, ngươi sợ hãi ôm chăn co rúm lại ở đầu giường.”

Đường Điềm càng lúc càng cảm thấy khắp nơi như có con mắt đang dòm ngó mình, hít một hơi thật sâu, cô lao ra khỏi phòng đến phòng bếp cầm con dao rồi trở lại, rõ ràng trong lòng run rẩy nhưng vẫn giả bộ hung dữ chỉ vào điện thoại quát lớn, “Đừng có giả thần giả quỷ, cút ra đây cho ta!”

Trước đó đối mặt với tên ma quỷ, cô đã mơ hồ phát hiện ra tuyệt đối không được sợ hãi, nếu như chột dạ, khí thế của người sống cũng yếu đi, quỷ quái càng có thể thừa cơ mà nhập vào người — cho nên trên mặt tuyệt đối không thể để hiện ra vẻ sợ hãi!

Tên dẫn chương trình radio lại như từ chối nghe không nghe thấy, tiếp tục yếu ớt kể, “Ngươi nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng bước chân chạy vội.”

Lời còn chưa dứt, Đường Điềm kinh hãi ngẩng đầu, trên lầu truyền đến một loạt tiếng bước chân như thể một đứa trẻ chạy ngang qua, ngay sau đó —

“Viên bi lăn xuống, cộp, cộp, cộp.”

Trong đêm khuya yên tĩnh, dù là một chút tiếng động cũng cực kỳ rõ ràng thấm vào lòng người, cùng với lời giải thích ma quái kia, Đường Điềm từng bước lùi về phía sau cho đến khi lưng dựa vào vách tường, cô cắn răng đến run rẩy, nắm chặt cán dao trong tay. Tự nhủ trong lòng rằng tiếng động của tấm sàn là do sự giãn nở và nén ép của các thanh thép, đây là một hiện tượng đã được khoa học giải thích.

“Trong lòng ngươi nghĩ đây là một hiện tượng khoa học bình thường,” giọng nói kia châm biếm, “Sau đó ngươi nghe thấy tiếng chuông gió, leng keng leng keng, rất thanh thúy.”

Leng keng leng keng…

Sắc mặt Đường Điềm tái nhợt, lúc vào xem nhà cô đã chú ý tới chiếc chuông gió cũ treo ở ban công, con lắc bên trong đã rơi ra nên không thể phát ra tiếng, vốn định khi nào quay lại sẽ mượn cây thang gỡ xuống nên tạm thời bỏ đó không để ý.

“Tiếng chuông có phải là rất thanh thúy hay không,” giọng nói của đứa trẻ không rõ nam nữ vừa ngây thơ lại tràn ngập ác ý, “Nhưng mà lại là bùa đòi mạng đó ~ ”

“Cùng với tiếng chuông gió, ngươi nghe thấy bước chân cách mình càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…”

Kẽo kẹt, bước chân đạp lên sàn gỗ phát ra tiếng vang trầm đυ.c, từng tiếng một, Đường Điềm ngừng thở, hết sức chăm chú lắng nghe.

Âm thanh kia đi vào phòng ngủ chính, sau đó bước vào phòng khách, tựa như nó ngừng lại ở đó vài giây để xác định vị trí của cô, tiếp theo không chút do dự, bước chân nhanh hơn đi về phía phòng ngủ phụ của cô.

Đường Điềm cẩn thận thu mình lại sau cánh cửa, một tay nắm chặt dao, thở mạnh cũng không dám.

Trong sự yên tĩnh đến ngột ngạt của căn phòng, chỉ có giọng nói quỷ quái phát ra từ chiếc điện thoại ở trong góc, “Ngươi núp phía sau cánh cửa, ngươi rất sợ hãi, tim đập rất nhanh, thình thịch, thình thịch, hì hì.”

“Đầu ngươi ở cạnh cửa, mà đầu ta cũng dựa vào cạnh cửa, bạn tốt, đầu dựa đầu.”

Đường Điềm lập tức ngửa ra sau, sợ hãi lùi liên tục mấy bước, trái tim gần như nhảy đến cổ họng, trừng mắt nhìn chằm chằm vào ván cửa mỏng.

Cô khóa trái từ bên trong, cửa phòng ngủ cũng không có mắt mèo, nhưng điều đó không ngăn cản cô liên tưởng đến vài hình ảnh đáng sợ vì giọng nói từ cái radio kia.

— có con quỷ, đang u ám nhìn chằm chằm cô qua cánh cửa.

Cả người Đường Điềm rét run, ngay sau đó, tiếng điện lưu rè rè phát ra từ điện thoại chồng lên giọng trẻ con rõ ràng xuyên qua cánh cửa, cùng với hai tiếng đập cửa, là đứa trẻ ngây thơ vô tội cười nói, “Chị gái, iem tới tìm chị chơi nè, mau mở cửa đi ~ ”

“Ngươi tránh ra!” Đường Điềm đè nặng tiếng thét rống lên, hai tay nắm chặt cán dao hướng về phía cửa, con quỷ này rất đáng sợ, nó mang đến cảm giác sởn tóc gáy không thể so với tên quỷ chết kia.

Dù sao tên ma quỷ kia tạm thời sẽ không gϊếŧ chết cô, nhưng cái con bên ngoài này thì không chắc được.

“Chị gái,” tên nhóc quỷ kia còn đang không nhanh không chậm gõ cửa, cộc cộc cộc, cộc cộc cộc, “Có thể nghe thấy radio của iem, là duyên phận của chúng ta. Đây là may mắn cũng là bất hạnh của chị. Tới cùng iem nào, một mình iem cô đơn lắm. “

“Chị gái ơi, chị gái à!”

Mỗi lần nó kêu, ngữ tốc lại càng nhanh hơn, tiếng đập cửa cũng càng thêm vội vàng, tựa như lá bùa đòi mạng càng lúc càng nhanh. Giọng điệu của nó cũng càng thêm thê lương, “Mở cửa đi, tới chơi với iem này ~”

Giọng nói trong điện thoại trùng với âm thanh bên kia ván cửa, giống như móng tay sắc nhọn xé rách màng tai, suy nghĩ của Đường Điềm di chuyển với tốc độ cao, nhịn lại cơn khó chịu mà hỏi, “Chơi với ngươi, sau đó thì sao? Ngươi muốn làm gì với ta, muốn làm gì hả?”

Kéo dài thời gian cũng được, nắm thêm thông tin của đối phương cũng được, tóm lại phải tạm hoãn thế tấn công của đối phương, nắm chắc quyền chủ động!



Tác giả có lời muốn nói:

Lúc viết chương này ta đang ở nhà một mình…

Trên lầu lại vang lên tiếng bước chân.