Editor: Yang Hy.
Đường Điềm đến huyện Thanh Hòa là vào chiều ngày hôm sau. Đây là một thành phố nhỏ loại ba dưới Thành Đô, mười năm trước đã xây dựng một con đường có thể dẫn thẳng đến Thành Đô, sau đó, trung tâm của nơi này dần chuyển dời đi, khu vực dọc theo đại lộ được gọi là thành phố mới, đều là nhà cao tầng. Còn khu đô thị cũ trước kia thì gọi là thành phố cổ.
Đường Điềm đi dạo trên con phố cũ, huyện thành nho nhỏ cũng rất yên tĩnh, trên đường đi cô phát hiện một con ngõ nhỏ đầy những cửa hàng môi giới, thông báo cho thuê nhà, tuyển dụng việc làm, cái gì cần đều có.
Thời gian làm việc vào buổi sáng nên trên đường cũng không có bao nhiêu người. Đường Điềm nghỉ chân ở bên ngoài một nhà môi giới, nhìn đống thông tin cho thuê dán đầy trên cửa kính, “Tìm nhà hả?” Một giọng nói già nua vang lên sau lưng.
Một bà lão tóc hoa râm mặc một cái áo hoa thật to, trên tay cầm quạt hương bồ phe phẩy, dáng người gầy gò, “Muốn tìm nhà loại nào, chỗ ta nhất định có loại mà cô thích.”
Đường Điềm vẫn luôn đeo cái ba lô nặng ịch mà lên đường, cô cũng lười đi thêm vài chỗ để xem nhà nên gật đầu nói thẳng yêu cầu, “Một phòng ngủ một phòng khách, phí dụng không vượt qua 1000 một tháng, môi trường phải tốt, tốt nhất là có bảo vệ an ninh khu vực.”
Giá nhà ở thành phố cũ khá thấp, mỗi mét vuông không đến 5000 tệ, giá thuê cũng không đắt. Vừa rồi Đường Điềm nhìn một vòng, trong lòng đã có một con số.
“Vào đi.” Bà lão đưa cô vào trong cửa hàng nhỏ, đeo kính viễn rồi lấy một cuốn sổ có thông tin nhà ở từ trong ngăn kéo ra, chậm rãi lật từng trang.
So với những người môi giới ở thành phố lớn đều ghi thông tin vào máy tính thì những người già và trung niên ở thành phố nhỏ vẫn còn giữ lại cách làm việc truyền thống, những ghi chép trên sổ vô cùng kỹ càng tỉ mỉ. Lật đến một tờ nào đó, bà ta bỗng nhiên dừng lại, “Có một căn thích hợp, ta dẫn cô đi xem thử. Cũng ở gần đây thôi, rất phù hợp với yêu cầu của cô.”
Bà ta lấy một cái trong chùm chìa khóa xuống rồi đứng dậy định đi ra ngoài, Đường Điềm chần chừ, cô không nhìn thấy hình ảnh, lo là một chuyến tay không, cô còn xách theo hành lý.
Muốn hỏi thêm vài câu nhưng còn chưa mở miệng thì bà lão như có đôi mắt ở sau ót, “Tuyệt đối đảm bảo cô sẽ hài lòng,” bà chậm rãi quay đầu, tròng mắt nghiêng đến khóe mắt, đuôi mắt đầy nếp nhăn, lời nói có một loại chắc chắn không thể hiểu được, “Đảm bảo cô sẽ hài lòng.”
Đã nói đến nước này, Đường Điềm cũng dứt khoát đuổi theo.
Những con ngõ nhỏ chằng chịt, đi theo bà lão vào ngõ đông rồi đến ngõ tây, như bà ta nói thì đây là lối tắt, đi chừng mười phút thì đến một góc vắng vẻ.
Là một tiểu khu không lớn, nhà lầu cũ kỹ, trông như cái viện của một nhà nào đó. Có một ông chú trông cửa đang cầm cái ly tráng men ngửa đầu dựa vào ghế ngủ ngáy khò khò.
Cửa dành cho người qua lại bị đóng, Đường Điềm cho rằng không xem được nhưng bà lão lại đưa tay ra đẩy cửa, còn chẳng thèm nhìn ông chú bảo vệ một cái đã bước ngay vào trong.
Ông chú kia cũng không tỉnh dậy, tiếng ngáy vang rung trời.
Đường Điềm nhìn tình hình an ninh, trong lòng đã không mấy nhìn trúng nơi này. Một cô gái sống một mình ở bên ngoài, điều quan trọng nhất chính là vấn đề an toàn.
Nhưng nghĩ tới cũng đã tới rồi, đi lên xem thử cũng không sao.
Khoảng sân đã được quét tước khá sạch sẽ, có mấy cây ngô đồng thật to, an tĩnh u ám như ngăn cách với thế giới bên ngoài. Trong bãi đậu xe có vài chiếc xe máy và xe đạp nằm rải rác, cũng có mấy chiếc ô tô, Đường Điềm chú ý thấy trên xe đều phủ một lớp bụi dày đặc, có thể thấy đã lâu không có người động qua.
Đường Điềm ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, có sáu tầng, mỗi tầng có hai hộ. Đã gần sáu rưỡi tối, theo lý thì đã đến giờ chuẩn bị cơm chiều, phòng bếp phải náo nhiệt mới đúng, nhưng nơi này lại chẳng có chút khói bếp nào, ngay cả tiếng xoong nồi cũng không nghe thấy.
“Ở lầu 4.” Bà lão tựa như nhận thấy Đường Điềm dừng bước ở phía sau, bà ta đứng ở lối vào hành lang ảm đạm mà nói, “Chủ nhà là một bà lão goá bụa, mấy năm trước đột phát bệnh tim chết trong phòng.”
Đường Điềm: “… Cáo từ.”
“Bà ta chết, lại không có người thân, xã khu chi tiền lo hậu sự, căn nhà này tạm thời do xã khu quản lý. Bình thường ta giúp đỡ dọn dẹp, hai phòng ngủ một phòng khách, cũng đủ cho cô ở, cũng khá sạch sẽ. Cô có thể yên tâm.”
Đường Điềm ngạc nhiên nói, “Không phải là có yên tâm hay không mà là căn nhà này từng xảy ra chuyện, những người môi giới khác sẽ không giới thiệu loại nhà này.”
Bà lão không quay đầu lại, tựa như không nghe thấy câu chất vấn của Đường Điềm, cứ tiếp tục nhắc mãi, “Căn nhà này rất thích hợp với cô, cô sẽ thích.”
Lại là câu này.
Đường Điềm nhíu mày, tòa nhà này ngồi ở phía tây hướng mặt về phía đông, cây cối trong viện cao lớn xanh um tươi tốt, lầu 4 phủ dưới bóng cây, bình thường hầu như không có ánh mặt trời chiếu đến.
“Không được, tôi vẫn là…” Đường Điềm lùi về sau một bước, lời còn chưa nói dứt thì trong lòng có chút lộp bộp, một bàn tay gầy như chân gà nắm lấy ba lô của cô, bà lão ở trước mặt cô đảo tròng mắt, âm trầm nói, “Nào nào, vào xem đi.”
Chết tiệt, tới cũng tới rồi. Nếu trước mặt là quỷ môn quan, chẳng lẽ cô còn bước chân vào.
Đường Điềm tránh đi, “Không đi, tôi không thích chỗ này.”
Bà lão kia trông thì gầy nhưng sức lực lại vô cùng lớn, cánh tay gầy guộc kìm chặt Đường Điềm, một tay túm lấy ba lô, kéo Đường Điềm bước đi như bay lên cầu thang.
“Bà buông ra!” Đường Điềm bị kéo đi thất tha thất thểu, lại sợ giãy giụa mạnh quá thì lại không cẩn thận làm bà lão kia bị thương, cứ như vậy miễn cưỡng bị kéo đi một đường, càng nhìn cô càng kinh hãi.
Từ lầu một đến lầu bốn, mỗi tầng đều có ít nhất một hộ nhà dán câu đối phúng điếu màu trắng ở cửa, trên mặt đất rải rác một ít tiền giấy màu vàng.
Một tòa nhà có nhiều người như vậy, rõ ràng là có gì đó không ổn.
Lên tới lầu 4, dừng lại ở cửa 402, hộ này lại không có dán câu đối phúng điếu.
Bà lão còn chẳng thèm thở dốc, một tay móc chìa khóa ra từ túi quần cắm vào ổ khóa, chốt lò xo trúc trắc chuyển động, dẫn theo Đường Điềm đẩy cửa vào nhà, “Tới rồi.”
Hơi thở rét lạnh không người ập vào mặt, thấy cô không hề tránh thoát, bà lão buông tay ra.
Căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, ước chừng khoảng 80-90 mét vuông, rất rộng rãi. Trong nhà trống không, đồ đạc vật dụng đơn sơ, cũng coi như chỉnh tề sạch sẽ.
Đường Điềm sờ mép bàn, bà lão không nói dối, nơi này vẫn luôn có người quét tước nên không có bụi.
Sau khi tiến vào, bà lão liền không nói gì, cứ đứng kẹt ở huyền quan như cái cọc gỗ, để mặc Đường Điềm loay hoay bên trong.
Cô vốn cho rằng trong nhà sẽ có đồ vật ma quái gì đó nhưng dạo qua một vòng thì tạm thời không phát hiện điều gì khác thường, phòng khách và phòng ngủ đều có ban công lớn, giường tủ và đồ dùng bằng gỗ đều còn dùng được, mua thêm khăn trải giường chăn đệm là có thể vào ở, thật ra rất phù hợp với yêu cầu của cô.
Đường Điềm hạ quyết tâm, trở lại phòng khách nhìn về phía bà lão, “Tôi không biết tại sao bà nhất định phải dẫn tôi lên xem, nhưng tôi vẫn sẽ không thuê căn này.” Vẫn là giữ mạng quan trọng hơn.
Tiểu khu này quá quỷ dị, vừa rồi cô đứng ở ban công quan sát một lát, không có người qua lại, hơn nữa không chỉ phòng bếp không một tiếng động mà nơi này yên tĩnh đến tiếng ve sầu và chim chóc cũng chẳng có.
Nó khiến cô vô thức nghĩ đến con đường sinh ra từ hư vô trong khu rừng rậm khi ánh chiều tà còn chưa buông hẳn ở cái thôn vớt xác kia.
Đôi mắt vô hồn của bà lão chuyển động một cách cứng đờ, còng vai đi đến ban công, “Cô cũng thấy rồi đấy, tiểu khu này có rất ít người sống. Cô xem.”
Bà ta giơ bàn tay như cái chân gà lên chỉ vào ban công của tòa nhà đối diện.
Đường Điềm nhìn theo hướng bà ta chỉ, hai tòa nhà cách nhau chưa đến 5 mét, với nhãn lực cực tốt cô rõ ràng có thể nhìn thấy một bức ảnh đen trắng treo trên vách tường ban công thông với phòng khách ở đối diện.
Vài giây sau, khi đã nhận ra đó là cái gì, da đầu Đường Điềm chợt tê dại.
Là di ảnh!
“Nhưng người chết thì lại rất nhiều.” Bà lão sâu kín phun ra nửa câu sau.
Lúc này đèn l*иg được bật sáng, đèn ở những tiểu khu khác cũng lần lượt thắp lên. Chỉ có chỗ Đường Điềm là leo lắt vài ngọn đèn ít ỏi thắp sáng bốn tòa nhà vây quanh khoảng sân, hầu hết các tòa nhà đều chìm trong bóng tối.
Tất cả những ngôi nhà không có người ở, chẳng lẽ bên trong đều đặt bài vị sao?!
Đường Điềm sờ sờ cánh tay nổi da gà.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên tiếng rung, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, 【Chúc mừng kích hoạt phần thưởng ngẫu nhiên - món quà đến từ chủ nhà tính tình cổ quái】
【"Căn nhà này đã làm bạn với ta 60 năm, hiện giờ cùng ngươi có duyên nên coi như quà tặng. Không cần cảm ơn, mỗi tháng thắp hương đốt vàng mã là được, càng nhiều càng tốt."】
Đường Điềm:...
Ép mua ép bán, cô căn bản không muốn ở chỗ này có được không!
Như có thuật đọc tâm, điện thoại lại điên cuồng rung lên,【Người già tính tình cổ quái không dễ chọc, từ chối có lẽ sẽ xảy ra chuyện đáng sợ chăng? Phải học cách tiếp nhận ý tốt của người khác chứ.】
Mặt không cảm xúc tắt màn hình, Đường Điềm thở dài, “Được, tôi ở!”
Còn không phải chỉ là cái tiểu khu có nhiều người chết hơn người sống sao, quỷ cô cũng gặp rồi, ai sợ ai chứ.
Vừa dứt lời, bà lão gầy gò gật đầu rồi rời khỏi phòng, Đường Điềm sửng sốt vội vàng đuổi theo, “Đợi đã, tiền thuê và hợp đồng…”
Dãy hành lang trống không, gió đêm hè cuốn đống tiền giấy trên mặt đất xoay tròn, nơi nào còn thấy bóng người chứ?
“Bà lão này, là người hay quỷ vậy.” Đường Điềm cầm chìa khóa, trong lòng có chút rợn tóc gáy.