Editor: Yang Hy.
Trần Bằng đột nhiên quay đầu ôm bụng ói mửa một trận, nôn đến tê tâm liệt phế, người phụ nữ che miệng buồn nôn, sắc mặt tái nhợt.
Vương Lão Ngũ dạy cho cậu công tử ngứa mắt một bài học, cười hắc hắc cầm cáng đến bờ sông.
Cả hai đều không mang bao tay, bọc thi thể lại bằng một lớp vải nhựa rồi cùng hét to “Một, hai” nâng cáng lên.
Đầu thi thể ở phía trước, chân ở phía sau, ông lão nâng phía sau còn Thạch Đầu ở đằng trước, hai người phối hợp rất ăn ý.
Ông lão dặn dò mọi người, “Nghe này, chỗ nào cũng có quy định của nó. Nếu muốn ra ngoài mà không bị oan hồn quấn thân thì nhớ rõ. Trên đường trở về dù xảy ra chuyện gì cũng không được quay đầu lại nhìn.”
Ông lão nói rất nghiêm túc, những người khác nghe xong trong lòng đều hoảng sợ.
Trần Vân Chí nghiêm trọng nói, “Sẽ xảy ra chuyện gì?”
Ông lão nói với vẻ thâm sâu khó lường, “Các người sẽ không muốn biết đâu.”
Đường Điềm nghĩ, nếu Trần Húc đã không muốn cô thấy thi thể của anh, vậy thì cô cứ quay đầu mà trở về, đi tuốt ở đằng trước. Ngọn núi này chỉ có một con đường duy nhất, dù thế nào cũng chẳng thể lạc đường được. Phía sau là Trần Bằng và người phụ nữ gấp gáp nóng lòng muốn rời đi, hai người nâng đỡ nhau, sắc mặt Trần Bằng tái nhợt, bước chân không vững, cả chặng đường không hề nhẹ nhàng.
Sau đó nữa là Trần Vân Chí và thư ký Trần, ở cuối đoàn người là hai cha con Vương gia khiêng thi thể.
Cả đoàn từng người một đi vào trong rừng dọc theo lối mòn, mỗi người cách nhau tầm năm, sáu bước chân.
Bầu trời âm u, ánh sáng tối tăm trong rừng cây xanh rậm rạp. Đi một lúc mà chẳng ai nói gì, Vương Lão Ngũ ngứa miệng không nói không chịu được, “Để tôi kể cho các người nghe về truyền thuyết ở nơi này.”
Trần Bằng rất muốn kêu ông ta câm miệng nhưng vừa rồi ói mửa quá trời, bây giờ trong miệng dậy lên mùi khó chịu nên không muốn mở miệng.
Những người khác còn chưa kịp quát bảo ngưng lại thì giọng nói mơ hồ của ông lão đã vang lên từ phía sau trong khu rừng u ám, “Từ xa xưa, chỗ chúng tôi đã có tế Thần sông. Cái vịnh người chết này đương nhiên cũng có. Nơi này có nhiều xác chết trôi, xương thịt hòa tan vào trong nước liền thành chất dinh dưỡng của Thần sông. Người xưa đồn rằng địa thế đặc thù của vịnh người chết là do ông Thần quấy phá.”
“Cha ông tôi từng nói, vớt xác chính là cướp thức ăn trong miệng Thần sông, sẽ bị ghi hận, cho nên ban đêm đừng đến sau núi. Nếu không sẽ không trở về được.”
Sau mấy lần nín nhịn ngậm ngùi cay đắng, Trần Bằng nói, “Ông lại bắt đầu giả vờ đáng thương. Giá cả không phải đã thương lượng xong rồi sao, ông còn muốn thế nào nữa hả. Cố ý kể ba cái chuyện quỷ quái này kia để dọa người.”
Giọng nói kia mặc kệ hắn ta mà tiếp tục truyền đến, “Còn có đống thi thể trôi tới đây vào những năm 80, 90 gì đấy, đa phần đều là mấy vụ án gϊếŧ người tàn ác cả, sau một thời gian trôi xuống cả thi thể đều nát bấy. Sau đó thì đỡ hơn nhiều, phần lớn là tự sát hoặc do vô tình rơi xuống nước, mới tới đẩy cũ đến hạ lưu, cứ như vậy vịnh người chết tụ tập cũng tầm hai trăm cái xác chết trôi.”
Trong khu rừng vắng lặng, giọng nói khàn khàn thô ráp như giấy nhám chà trên đất của ông lão khiến người nghe lạnh hết cả người, “Dần dà, oan hồn của người chết cũng tụ lại chỗ này. Bọn họ cũng muốn an ổn xuống mồ lắm, năm này sang năm nọ, ngày nọ chờ qua ngày kia đợi có người thân tới đón bọn họ trở về.”
“Trước kia đường xá giao thông ở đây bất tiện, mỗi năm có người tìm tới cửa mời chúng tôi đi vớt cũng chỉ được một vài người là có người nhận về. Phần còn lại đương nhiên là sinh oán hận, giằng co, trăm phương nghìn kế quấy phá, không cho những thi thể khác được vớt lên.”
“Vừa rồi các người không nhìn thấy được, chúng tôi lái ca nô đi gần một dặm xuống hạ lưu, phát hiện người mà các người muốn tìm đang vướng vào ba cái xác chết trôi khác. Quần áo của ba người kia bị ngấm nước muốn tan rồi, không biết chết thế nào mà dây dưa không chịu buông người đàn ông này ra, thật sự là như trói gô không cho người ta siêu sinh.”
“Tôi với con trai tốn biết bao công sức mới tách được cái đám này ra, chỉ đem người muốn tìm kéo về đấy. Các vị ông cha đã dặn rồi, nhất định phải rời khỏi núi trước khi trời tối, nếu không…”
Trời càng lúc càng tối, chỉ mơ hồ nhìn thấy con đường mòn quanh co khúc khuỷu. Đường Điềm lấy điện thoại ra mở đèn pin. Ánh sáng cắt qua bóng tối soi chiếu con đường phía trước.
Cô bỗng nhiên dừng bước, nắm chặt di động, đôi đồng tử tựa như bị ánh sáng đột ngột đâm vào, chợt đau đớn co chặt lại.
“Sao lại không đi nữa?” Trần Bằng và người phụ nữ thiếu chút nữa đυ.ng vào người Đường Điềm, trong miệng oán giận thử thăm dò nhìn về phía trước, lập tức liền ngây ngẩn cả người.
“Sao con đường biến thành hai rồi?!”
Giọng nói kinh hoảng của bọn họ hòa lẫn với chất giọng khó nghe thấp thoáng ở phía sau.
” – Nếu không ra ngoài trước khi trời tối sẽ gặp phải
quỷ đập tường[1].”
[1] Quỷ đập tường: là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được.Trời hoàn toàn tối đen. Trong rừng truyền đến tiếng kêu sắc nhọn của loài chim không rõ tên, từng trận ve kêu càng thêm có vẻ trầm lắng.
“Ông già – ” Trần Bằng quát tháo muốn quay đầu lại, người phụ nữ giữ chặt lấy hắn, Đường Điềm cũng không quay lại mà quát khẽ, “Đừng quay đầu!”
Mấy chuyện ma quái thế này, nếu là một tháng trước thì cô tuyệt đối không tin. Nhưng giờ đây, trải nghiệm từng gặp ma dường như đã mở ra một thế giới mới, gặp loại chuyện quỷ quái gì cũng có thể chấp nhận rồi.
Chẳng trách Trần Húc lại thúc giục cô đi mau.
Trần Bằng đờ người, cứng cổ không dám quay đầu lại, vừa sợ hãi vừa khủng hoảng đến độ mắng chửi, “CMN cái quỷ gì đây hả!”
Trần Vân Chí trách mắng, “Ông lão, con đường này là thế nào.”
“Hì hì.” Giọng nói của ông lão ở cuối đoàn người lẩm nhẩm như mộng du, “Ngươi chọn đi, chọn đúng thì ngươi cứ dẫn người đi; sai thì ở lại đây.”
Mọi người lập tức lạnh sống lưng, sởn tóc gáy.
Kiểu cách nói chuyện thế này rõ ràng không phải là Vương Lão Ngũ.
Dọc theo đường đi, người nói chuyện với bọn họ nếu không phải là Vương Lão Ngũ thì đối phương là thứ gì? Nếu là Vương Lão Ngũ, vậy ông ta… bị bám vào người từ khi nào?
Thạch Đầu nâng cáng phần đầu ở phía trước Vương Lão Ngũ kêu vài tiếng, “Cha, cha?! Cha làm sao vậy!”
Hắn muốn quay đầu lại xem nhưng mấy năm nay làm nghề vớt xác đã gặp không ít chuyện kỳ quặc, những quy tắc mà cha ông truyền lại hắn vẫn nhớ rõ rành rành, trong lòng giãy giụa một phen vẫn không dám mạo hiểm như vậy.
Vương Lão Ngũ không để ý đến hắn, từ đó về sau không nói tiếng nào tựa như chết lặng.
Thạch Đầu chỉ có thể cảm giác cái cáng trên tay còn đang nâng lên, chúng tỏ cha mình vẫn còn đi theo phía sau.
Mấy người phía trước ôm tay, trong lòng e ngại.
“Báo, báo cảnh sát!” Trần Bằng luống cuống tay chân móc điện thoại ra, vừa nhìn liền thấy không có tín hiệu, hắn không thể tin được, “Rõ ràng vừa rồi ở mái che nắng còn có tín hiệu mà!”
“Làm sao bây giờ.” Người phụ nữ nức nở, nắm lấy cánh tay con trai mà hoang mang lo sợ.
Đường Điềm cầm điện thoại chiếu đèn pin sang bên trái rồi lại chiếu sang bên phải, cả hai con đường trông đều giống nhau như đúc. Bởi vì khi tới chỉ có một con đường lại có người dẫn nên cô cũng không có làm dấu.
Trên mặt đất là đám cỏ dại bị giẫm nát, dấu chân hỗn loạn cũng không thể phân biệt được.
“Hay là bên trái đi?” Trần Bằng nói, giọng nói giả vờ bình tĩnh mang theo chút run rẩy, “Không phải nói nam tả nữ hữu sao.”
Người phụ nữ dùng sức giữ lấy cánh tay hắn, móng tay được chăm sóc tỉ mỉ cấu vào tay Trần Bằng, hắn kêu đau một tiếng, “Mẹ làm gì vậy.”
Sau khi nhớ ra mẹ mình là nữ, hắn trầm mặc rồi lẩm bẩm, “Không được…” Trong mắt chợt lóe lên tia sáng, “Thư ký Trần, làm phiền anh đi trước dò đường.”
Hắn cũng hiểu là mình không thể kêu Đường Điềm được, cũng không tin cô, bởi vậy muốn tìm người làm kẻ chết thay. Hắn chưa từng xem trọng thư ký Trần, tuổi còn trẻ đã đi theo bên cạnh Trần Vân Chí, trung thành và tận tâm, cực kỳ được coi trọng. Trần Bằng đã lên kế hoạch từ lâu, một khi hắn ngồi vào vị trí của cha mình, người đầu tiên phải khai trừ chính là thư ký Trần.
Thư ký Trần còn chưa mở miệng thì một tiếng quát lớn giận dữ như sấm nổ ban ngày trong khu rừng yên tĩnh tăm tối, “Không được đi!”
Đường Điềm hơi giật mình, Trần Bằng và Lâm Lạc Nhạn cũng đều sửng sốt, không nghĩ tới ông chủ Trần lại phản ứng mạnh như vậy.
“Ông chủ.” Thư ký Trần kính cẩn.
Trần Vân Chí thở hắt ra, chậm rãi nói, “Tình hình phía trước như thế nào cũng không biết, không thể để cậu liều mạng một mình.”
Thường ngày ông xây dựng ảnh hưởng rất lớn, vừa mở miệng, những người khác cũng không dám nói gì.
Lâm Lạc Nhạn khẽ siết chặt những ngón tay đang bám víu lấy con trai, Trần Bằng trấn an vỗ vỗ mu bàn tay của mẹ mình, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.
Vương Lão Ngũ vẫn giữ im lặng, để mặc cho con trai nôn nóng kêu thế nào cũng không trả lời.
Cứ chờ đợi như vậy cũng chẳng phải cách, Trần Vân Chí trầm ngâm một lát rồi nói với Đường Điềm, “Tiểu Đường, cả chặng đường đều là cháu dẫn, bây giờ cháu cũng quyết định đi.”
“Cháu đi con đường nào, chúng ta đều theo đó,” người đàn ông dịu giọng lại, mang theo sự hòa ái yêu thương, “Húc nhi là một đứa trẻ ngoan, thằng bé chọn cháu giúp nó hoàn thành di nguyện, tôi biết cháu cũng là một đứa ngoan. Sau khi ra ngoài, Trần gia chúng tôi sẽ không đối xử tệ bạc với cháu.”
Ám chỉ trong lời nói, là người đều sẽ nghe hiểu.
Nếu là người giống Vương Lão Ngũ thì đã nhân cơ hội này mà chào giá trên trời. Nhưng Đường Điềm vẫn không ngừng tuôn mồ hôi, theo màn đêm tối sầm, hơi thở bất thường trong khu rừng càng lúc càng dày đặc.
Không vì nhóm người này, mà là vì chính cô cũng muốn nghĩ cách thoát thân.
“Để cháu nghĩ xem,” Đường Điềm nhìn chằm chằm hai con đường, ở trong lòng liều mạng gọi, “Trần Húc! Anh mau ra đây!”
Gọi mấy lần, cũng không biết là do hiện tại mẹ con Trần Bằng đang theo sát phía sau nên không tiện đi ra hay là vì chịu sự áp chế của Thần núi Thần sông mà không ra được, tóm lại vài phút sau Đường Điềm cũng không cảm thấy trên lưng có người viết chữ nhắc nhở.
“Cô nhanh lên đi.”
Trần Bằng và người phụ nữ thúc giục.
Không còn cách nào khác. Đường Điềm thở hắt ra, bằng trực giác chọn con đường bên phải, không biết có phải vì đã đến địa phủ một chuyến rồi nên hiện tại cô có chút mẫn cảm với âm khí hay không. Con đường bên trái có cảm giác sương mù mênh mông, mang lại sự lạnh lẽo rất quen thuộc, luôn khiến người ta cảm thấy là con đường hoàng tuyền chẳng lành.
“Đi bên phải.” Cô cất bước đi trước, bước đi kiên định nhanh chóng.
Những người khác theo sát phía sau, trong rừng rậm tối tăm, chiếc điện thoại trong tay đóng vai trò như đèn pin là nguồn sáng duy nhất.
Một đám người trầm mặc lại đi thêm một lát, bỗng nhiên trước mắt rộng mở thông suốt, bọn họ đi ra khỏi núi, đi đến cửa Tây của thôn.
“Ra ngoài rồi!” Cả đám người thở hổn hển như trút được gánh nặng, mồ hôi lạnh trên lưng làm ướt đẫm quần áo, chân tay mềm nhũn.
Lúc này Thạch Đầu và Vương Lão Ngũ ở phía sau cùng nâng cáng đi đến bên cạnh bọn họ, đặt cáng xuống, lão Vương mở to hai mắt như vừa bừng tỉnh từ trong giấc mộng, ngạc nhiên nói, “Kỳ quái, sao lại ra ngoài nhanh như vậy?”
Đường Điềm nhìn thời gian, cô nhớ rõ lúc đi bọn họ phải lên núi rồi lại xuống núi, một chuyến phải hơn nửa giờ. Nhưng hiện tại trở về, dọc theo đường đi không có cảm giác đi qua đỉnh núi, quả thực như là trực tiếp đi xuyên qua bụng núi, chỉ mất chưa đầy hai mươi phút đã đến.
Thạch Đầu lo lắng nắm lấy bả vai của cha mình, “Cha không nhớ rõ sao? Vừa rồi ở trong rừng cha thật sự rất đáng sợ!”
Hắn dùng dăm ba câu kể lại hành vi quái dị của Vương Lão Ngũ, người sau vẻ mặt mờ mịt, “Đâu có, tôi đi ở cuối nâng người mệt muốn chết, trời tối còn phải chú ý dưới chân, làm gì có hơi sức mà nói chuyện hù dọa các người.”
Vương Lão Ngũ quay đầu nhìn về phía núi rừng tối tăm bị bao phủ trong màn đêm, tiếp xúc với thi thể đã lâu nên lá gan cũng lớn hơn người bình thường, nhưng lúc này ông ta lại rùng mình dữ dội, giọng nói bàng hoàng mang theo sợ hãi, “Trước kia tôi từng nghe người già trong thôn nói, sông có Thần sông, núi có Thần núi. Phần Sơn này tất nhiên cũng có Thần núi. Trong rừng nhiều mồ mả như vậy, đến bây giờ người chết trong thôn đều được khiêng thẳng vào quan tài rồi đem đi chôn. Năm này qua tháng nọ, thi thể thối rữa, nước từ trong quan tài chảy ra nuôi dưỡng cây cối. Cho nên rừng cây càng cao lớn rậm rạp thì lại càng chôn nhiều thi thể.”
“Nếu mà trời tối còn chưa kịp ra khỏi đó sẽ gặp phải quỷ đập tường. Trước kia có trẻ con chạy ra sau núi chơi vào buổi tối, sau đó thì mất tích, người trong thôn tìm mãi mà chẳng thấy.” Vẻ mặt của Vương Lão Ngũ có chút kỳ quái, “Nếu lời Thạch Đầu nói vừa rồi là thật, vậy các người đi ra ngoài bằng cách nào?”
Mọi người đồng thời nhìn về phía Đường Điềm, cô chậm rãi nói, “Ồ, tôi sắp chết rồi, nên có thể nhìn thấy vài thứ người khác không thấy được.”
Mọi người: “…” Bớt nói mấy lời dọa người vậy đi chị hai!