Quyển 1 - Chương 3: Ngôi nhà mới

Trời dần tối, nhưng bên ngoài hầu như không có đèn đường, chỉ có đôi mắt lũ ma vật thỉnh thoảng lóe lên trong bóng tối, nhắc nhở mọi người sự tồn tại của bọn chúng.

Kế Hoan ngửi thấy mùi hôi thối thoang thoảng trong không khí.

Nhờ ánh đèn xe, anh phát hiện bên ngoài có rất nhiều rác thải, chất đầy đến mức tạo thành vô số ngọn đồi lớn nhỏ nằm sát liền nhau. Có rất nhiều ma vật đang lục lọi trong đống rác. Khi nhận thấy ô tô đang đến gần, lũ ma vật nhanh chóng lẩn vào trong bóng tối.

Kế Hoan cảm giác được ánh mắt dõi theo từ bốn phương tám hướng.

"пнЭсвф!" Người lái xe phía trước chửi thề một câu.

Vì có quá nhiều rác nên bánh xe bị lún, không thể chạy được.

Ngay lúc Kế Hoan đang nhìn ra bên ngoài xem xét tình hình, thì đột nhiên——

Tiếng “choang” vang lên đầy chói tai, một cái bóng đột ngột đập vào cửa kính ô tô bên cạnh, uy lực của hư ảnh quá lớn khiến kính cửa sổ vỡ tan. Mọi chuyện diễn ra trong tích tắc khiến Kế Hoan không kịp phản ứng. Người đàn ông tóc vàng vốn đang ngồi ở ghế lái đã dịch chuyển đến vị trí cửa kính ô tô từ khi nào!

Lòng bàn tay xòe rộng như quạt hương bồ vung lên, Kế Hoan nghe rõ tiếng "ba" vang lên đầy mạnh mẽ, sau đó cái bóng vừa tấn công bọn họ bị đập ngã sõng soài!

"φ!" Không thèm nhìn con quái vật bị mình tát đi, người đàn ông tóc vàng giận dữ chửi rủa, rồi lấy ra... một cuộn băng dính trong suốt từ trong túi?

Y thô bạo dán nối những mảnh kính vỡ bằng băng dính!!

Qua bờ vai tài xế, Kế Hoan quan sát con ma vật đang nằm liệt trên trên mặt đất: đó là một con ma vật rất gầy, dáng người loắt choắt, có kích thước tương đương với một đứa trẻ ba bốn tuổi. Nó mặc một bộ đồ rách rưới màu xám, nằm bất động trên đống rác bên đường. Ngay khi Kế Hoan tưởng nó bị thương nặng hoặc đã chết, ma vật nọ đột nhiên đứng dậy, nôn ra một ngụm máu rồi nhanh chóng biến mất khỏi chỗ cũ.

Cúi đầu nhìn Hắc Đản, Kế Hoan nhận ra viên kẹo Hắc Đản vốn đang cầm trong tay đã biến mất.

Chẳng lẽ con ma vật vừa rồi tấn công vào đây chỉ để cướp một viên kẹo thôi sao?

Kế Hoan giật mình.

Hắc Đản cũng nhận ra “đồ chơi” của mình đã không còn, đôi mắt tròn trắng của cậu bé bắt đầu liếc tìm xung quanh, Kế Hoan nhanh chóng nhét thêm một viên kẹo khác vào lòng bàn tay cậu.

"φ!!!" Người đàn ông tóc vàng chửi lớn vài câu ra bên ngoài, không biết có phải cái tát vừa rồi quá đáng sợ không mà sau đó, những bóng đen vốn lảng vảng xung quanh đã biến mất.

Có lẽ không biến mất hoàn toàn, nhưng ít nhất nhóm người Kế Hoan không bị tấn công bất ngờ lần nữa.

Nhanh chóng nhắc nhở ông nội ổn định chỗ ngồi, Kế Hoan đặt Hắc Đản vào trong túi em bé trên ngực rồi thắt dây lại cẩn thận: Lúc trước Kế Hoan bế Hắc Đản ra ngoài để thằng bé thoải mái hơn mà thôi.

Ngay khi anh vừa làm xong những việc này, người đàn ông tóc vàng hướng về bên trong, hét lên một tiếng.

"Hắn nói hãy thắt dây an toàn." A Cẩn nghiêng đầu giải thích.

Sau đó, không đợi Kế Hoan phản ứng lại, chiếc xe rung mạnh một cái rồi bất ngờ lơ lửng trên không, bốn bánh xe không còn chạm đất.

Tầm mắt Kế Hoan nâng lên, kinh ngạc nhìn tài xế phía dưới, chuyện gì đang xảy ra...

Chiếc xe đang chuẩn bị bị tài xế ném đi- tuy ý tưởng nghe có vẻ điên rồ, nhưng đó thật sự là biện pháp khả dĩ nhất hiện tại.

Hoảng hốt nhìn quanh, Kế Hoan vội vàng tìm chiếc dây an toàn dính đầy dầu mỡ ở bên cạnh rồi thắt chặt lại.

Giây tiếp theo, Kế Hoan cảm giác được mông mình hơi rời khỏi chỗ ngồi.

Cảnh vật xung quanh nhanh chóng rời khỏi tầm mắt, Kế Hoan kinh hãi phát hiện mình đang bay!

KHÔNG! Không phải bản thân đang bay mà là toàn bộ xe tải đang bay trên không!

Người đàn ông kia đã ném văng chiếc xe tải nhỏ mà họ đang ngồi——

"Ông nội, thắt dây an toàn vào..." Kế Hoan chỉ kịp nhắc nhở một câu.

Hai tay Kế Hoan nắm chặt chiếc ghế trước mặt, cứng người chờ đợi khoảnh khắc tiếp đất.

Tuy nhiên, sau khi xe bắt đầu chúi xuống theo quán tính không bao lâu, Kế Hoan cảm giác phía sau tiếp tục truyền đến một lực đẩy lớn.

Chắc tài xế lại đẩy xe nữa - anh nghĩ.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, chiếc xe chở nhóm người Kế Hoan vẫn tiếp tục bay trên bầu trời đêm, trông như đang được lái trên không trung!

Mỗi khi lực đẩy sắp biến mất, tài xế sẽ lại xuất hiện phía dưới xe, lặp lại hành động trước đó. Chiếc xe “bay” rất nhanh, còn nhanh hơn lúc tài xế lái xe trên mặt đất. Lặp lại mấy lần, khi xe tải lần nữa hướng xuống, lực đẩy quen thuộc từ phía sau bỗng không còn, còn bất ngờ khựng lại. Giống như có người tóm lấy từ trên không, giây tiếp theo, Kế Hoan cảm giác như mình cùng xe bị ném mạnh xuống đất.

Tài xế tóc vàng xuất hiện từ bên hông xe, bước đến cửa ghế lái, mở cửa rồi khởi động xe.

Kế Hoan nheo mắt lại để thích ứng với tình huống hiện tại. Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, anh mới nhận ra xung quanh đã xuất hiện một con đường.

Nhìn lại núi rác cao thấp phía xa, Kế Hoan nhận ra núi rác trước đây khiến xe của họ không thể đi qua đã bị bỏ lại phía sau.

Chẳng trách lúc trước những tài xế taxi khác đều từ chối chở bọn họ đến đây.

So với ngọn núi rác hôi hám vừa rồi, nơi họ đang đi bình thường hơn rất nhiều. Tuy rằng hầu hết đèn đều đã tắt, nhưng ít nhất Kế Hoan cũng có thể đại khái nhìn rõ cảnh sắc xung quanh.

Dọc đường có một số ngôi nhà khá nhỏ, trông rất đổ nát và đơn sơ. Bên đường không có người đi bộ, khi xe đi ngang qua những ngôi nhà này, Kế Hoan có cảm giác như đang bị theo dõi.

Quảng cáo sặc sỡ được dán khắp nơi, Kế Hoan hầu như không nhận ra bất kỳ chữ nào trên đó. Xe chạy rất nhanh, anh chưa kịp nhìn rõ thì xe đã lướt ngang qua rồi.

Họ lại đi qua thêm vài quận, mỗi nơi mang đến cho người ta cảm giác rất khác nhau. Họ thậm chí còn đi ngang qua một khu vực cực kỳ sôi động, giống như thành phố lớn trong xã hội loài người, xa hoa trụy lạc, hoan thanh tiếu ngữ. Đó là nơi náo nhiệt nhất mà Kế Hoan được nhìn thấy hôm nay!

Nhưng bất quá cũng chỉ đi ngang qua mà thôi, tài xế thậm chí còn không có ý định dừng lại. Họ nhanh chóng rẽ từ con hẻm bên cạnh sang khu vực khác.

"ⅦδυЙШξ?" Ngay lúc Kế Hoan đang tập trung tinh thần đánh giá bốn phía, phía trước truyền đến giọng của tài xế.

"ξДСΥΤΣымьιАП." A Cẩn trả lời y.

Kế Hoan đoán tài xế đang hỏi A Cẩn số nhà.

Anh lập tức có chút lo lắng: nếu đoán đúng thì đích đến của họ ở ngay phía trước rồi.

A Cẩn nói đó sẽ là nơi họ sẽ sống trong tương lai.

Tình hình ở những khu nhà vừa đi ngang qua đã rất rõ ràng, điều này khiến Kế Hoan phá lệ bất an với điều kiện sinh hoạt của bọn họ.

Ngôi nhà của A Cẩn sẽ trông như thế nào? Liệu đó có giống khoảng sân phương Đông tinh xảo như ở thị trấn Bát Đức trước đây?

Bất quá với điều kiện sống ở đây thì hẳn là không có khả năng.

Vậy... có phải sẽ là một ngôi nhà nhỏ cũ kỹ hay không? Kế Hoan không ngại sống ở một nơi tồi tàn, nhưng tình hình trị an có vẻ không tốt lắm...

Hay đó sẽ là căn hộ như ở khu phố sôi động họ vừa lướt qua?

Trong lòng lo lắng, Kế Hoan phát hiện tài xế đang rẽ vào một con hẻm có đèn đường mờ nhạt, những ngôi nhà xung quanh có tạo hình thập phần kỳ lạ, không phô trương nhưng cũng không quá đơn điệu. So với những ngôi nhà mà anh nhìn thấy trên đường đi, nó... phá lệ bình thường.

Kế Hoan nhìn thấy tấm biển kim loại cũ kỹ treo trên tường, ba chữ "ымь" được in dập cong rõ ràng.

Phố Diệp Pháp- Nếu Kế Hoan biết thêm vài từ nữa thì sẽ biết ba chữ này tượng trưng cho điều gì.

Con phố nhỏ hiện ra trong tầm mắt của Kế Hoan không rộng, kiến trúc nửa cũ nửa mới xung quanh cũng không có gì quá đặc biệt, nhưng con đường thoạt nhìn tưởng như yên bình vô hại lại là một trong mười con phố nổi tiếng nhất thế giới.

Thập đại lộ giới: Đệ tam: Phố Diệp Pháp.

Hai con phố được xếp hạng trước nó là Phố Ulebi và Phố Komori. Ulebi là nơi sở hữu những kỳ quan núi và biển đẹp nhất toàn cõi, thậm chí người ta đồn rằng Ulebi là nơi duy nhất mà người ta có thể tận hưởng sự thay đổi của cả năm mùa biến hóa. Phố Komori thì nổi danh với sự thống trị của những ma vật khát máu nhất, tương truyền năm xưa Ma Vương đã ngã xuống ngay tại nơi này, từ đó về sau Phố Komori trở thành nơi hành hương của những ma vật khao khát quyền lực và sức mạnh.

Còn Diệp Pháp thì cái gì cũng chẳng có.

Không có cảnh đẹp, không có những câu chuyện lịch sử, chỉ có "ác ý" là sự tồn tại duy nhất ở đây.

Suốt mấy trăm năm qua, con phố nhỏ ở mảnh đất hoang vắng nhất thế giới này đã sản sinh ra những tên tội phạm cực kỳ hung ác. Không tài nguyên, bản thân chúng chính là “hàng hóa” duy nhất, chúng bán “sức lao động” của mình cho cả thế giới. .

Một số người còn nói rằng nếu một ngày nào đó Diệp Pháp bị đánh bom, người sử dụng loại vũ khí này có thể nhận được 1/3 tổng số tiền thưởng cho tội phạm trên thế giới.

Đây là khu phố đen nguy hiểm nhất thế giới.

Mà hiện giờ, Kế Hoan đang đứng trên con phố này. Sau khi thanh toán xong khoản cuối cùng, tài xế tóc vàng để lại một mảnh giấy rồi nhanh chóng lái xe rời đi. Giờ chỉ còn lại nhóm người Kế Hoan trên con phố yên tĩnh.

"Đây là nơi chúng ta sẽ sống sao?" Kế Hoan sửng sốt, nhìn cánh cửa màu đen được chạm khắc hoa văn tinh xảo trước mặt.

"Được rồi, từ giờ trở đi, nơi này sẽ là nhà của em." A Cẩn mỉm cười đi tới, lấy ra một chùm chìa khóa rồi đặt vào lòng bàn tay Kế Hoan: "Mở cửa nhìn xem."

Liếc nhìn A Cẩn, Kế Hoan nắm chìa khóa trong tay, tra vào lỗ khóa rồi mở cửa.

Với một tiếng “cạch”, cánh cửa được mở ra.

Không gian bên trong là một khoảng sân nhỏ cỏ dại mọc um tùm, khắp nơi chỉ ngoài cỏ ra cái gì cũng trống rỗng, nhưng như vậy càng tốt! Kế Hoan đã mong muốn được sống một nơi mà sau này bản thân có thể làm vườn! Anh thậm chí có thể giúp Đại Bạch tìm một nơi hoàn hảo để xây tổ!

Ngoài ra trong viện còn có một tòa nhà hai tầng.

Bức tường bên ngoài tuy bị dây leo che phủ hoàn toàn, nhưng sau khi dùng chìa khóa mở cửa, bên trong lại khá nguyên vẹn.

Các bức tường và sàn nhà đều được làm bằng gỗ, không có dấu hiệu mục nát, dùng chân trần dẫm lên rất thoải mái...

Kế Hoan đặt đống hành lý nặng trịch xuống sàn nhà.

"Tôi... bắt đầu dọn dẹp được không?" Quay người lại, Kế Hoan thận trọng hỏi ý kiến

của A Cẩn.

A Cẩn nhẹ gật đầu.

Thấy hắn đồng ý, Kế Hoan bắt đầu hành động. Từ trong túi xách móc ra chiếc áo phông cũ, múc một xô nước từ trong giếng rồi bắt đầu tổng vệ sinh.

Động tác Kế Hoan rất nhanh, trong thời gian ngắn đã dọn dẹp được sơ bộ tầng một, nhường một phòng ngủ sạch sẽ hơn cho A Cẩn, gia đình ba người Kế Hoan tạm thời ở trong phòng ngủ nhỏ hơn bên cạnh. Tranh thủ dùng đồ mang theo nấu nồi cơm, sau bữa tối đơn giản, Kế Hoan và ông nội cùng nhau nằm xuống chiếc giường vảng vương mùi ẩm mốc. Hắc Đản nằm giữa hai người, thỉnh thoảng lại hắt hơi vì mùi mốc của chiếc đệm vải.

Kế Hoan thì thầm với ông nội tất cả những gì mình nhìn thấy trong chuyến hành trình vừa rồi: anh kể về chiếc xe tải liên tục bị tài xế ném lên không trung, những khu phố với phong cách khác biệt, ngôi nhà hai tầng hiện tại... Cuối cùng, Kế Hoan kể về ánh trăng tím sáng trong đang treo ngoài cửa sổ.

Ông nội thϊếp dần theo giọng nói của Kế Hoan. Vết thương của ông vẫn chưa lành hoàn toàn, cuộc hành trình vừa rồi thực sự vượt xa những gì ông ấy có thể chịu đựng được. Kế Hoan kéo ông lên giường không bao lâu, ông nội liền ngủ mất.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hắc Đản, Kế Hoan nhìn chằm chằm vầng trăng tím bên ngoài, nghĩ đến cuộc sống trong tương lai, ánh mắt càng thêm kiên định.

Tác giả có lời muốn nói:

1.Căn nhà của A Cẩn có bốn phòng ngủ, một phòng khách, hai phòng tắm và một cái giếng!

2. Gia đình Kế Hoan rất hạnh phúc bên nhau>

3. Hắc Đản thích đọc sách.