Khoảnh khắc bị A Cẩn bắt lấy, khung cảnh xung quanh Kế Hoan thay đổi một cách tinh tế.
Từng cơn choáng váng kịch liệt xen lẫn cảm giác buồn nôn liên tục tràn đến.
"Thông qua tiếp xúc, tôi đã cưỡng chế em vào tầng không gian thứ nguyên tiếp theo. Chóng mặt buồn nôn là phản ứng bình thường. Đây có thể là lần cuối cùng em được nhìn thấy quê hương của mình, trong khoảng ba phút nữa, chúng ta sẽ có mặt ở một địa điểm khác."
Nghe A Cẩn nói như vậy, Kế Hoan đè nén muốn nôn mửa, dùng sức nuốt khan, dùng hết sức lực mở mắt ra.
Sau đó anh mới nhận ra rằng bản thân đang đi bộ qua Thị trấn Bát Đức.
Tưởng như A Cẩn kéo nhóm bọn họ đi với tốc độ bình thường, nhưng những khung cảnh xung quanh lại lướt qua cực kỳ nhanh chóng. Thậm chí còn nhanh hơn cả tàu hỏa!
Khung cảnh quen thuộc nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, Kế Hoan nhìn thấy vòng đu quay cao lớn, ánh đèn đường cũ kỹ quen thuộc, tất cả khiến anh chợt nhận ra, không biết từ lúc nào, anh đã đi đến thị trấn bên cạnh!
Không, không đến, chỉ đi ngang qua thôi.
Thị trấn đó, giống như Thị trấn Bát Đức, đã sớm bị bỏ lại phía sau.
Bọn họ mờ mịt xuyên qua đám đông, không ai để ý tới bọn họ. Chẳng mấy chốc, nhóm người Kế Hoan đã đi đến điểm dừng chân.
Nó rất trống trải, tối đen như mực, không có cảnh vật, không có người đi bộ.
Lực nắm trên cổ tay đột nhiên tăng lên, giây tiếp theo, Kế Hoan bị kéo mạnh qua.
Giống như đột ngột thoát khỏi xiềng xích vô hình nào đó, trong nháy mắt bước lên con đường kia, Kế Hoan cảm giác như mình vừa xuyên thủng một lớp màng nhầy, không khí xung quanh... bỗng trở nên hoàn toàn khác biệt so với trước đây.
Kế Hoan quay đầu lại: thế giới nhộn nhịp phồn hoa phía sau tựa hồ đã bị bao phủ bởi một lớp sương giá, chậm rãi biến mất trong chốc lát, chỉ còn lại một con đường tối tăm không có điểm cuối.
Phía sau, ngoái đầu nhìn không thấy đầu.
Phía trước, ngẩng đầu không thấy lối ra.
A Cẩn đứng trước mặt anh, ung dug sửa sang lại quần áo. Không phải chiếc áo choàng vẫn thường mặc mà là một bộ tây trang màu đen. Đây cũng không phải là bộ quần áo mà Kế Hoan chuẩn bị cho hắn, xem ra A Cẩn sớm đã có sắp xếp.
Bên ngoài bộ tây trang, A Cẩn khoác lên mình một kiện áo choàng rắn chắc, bằng cách này, ngoại trừ phần đầu, cổ và cánh tay trái lộ ra, phần còn lại hoàn toàn được giấu dưới lớp áo choàng.
Tây trang có màu đen, mặc dù trên áo choàng có những đường vân sẫm màu nhưng lại không quá nổi bật. Với mái tóc dày giống như lông quạ cùng đôi mắt sâu thẳm như màn đêm, A Cẩn như hòa thành một thể với bóng đêm.
Không biết vì lý do gì, Kế Hoan luôn cảm thấy bộ trang phục hiện tại hợp với A Cẩn hơn, như thể hắn nên thường xuyên ăn mặc như thế này mới phải.
"Em thấy khỏe hơn chưa?" A Cẩn bước tới, hơi cúi người xuống, khẽ hỏi.
Hít sâu hai hơi, Kế Hoan lắc đầu nói: "Tốt hơn nhiều."
Sau khi đứng thẳng lên lần nữa, anh nhận ra A Cẩn bây giờ đã cao hơn mình rất nhiều.
"Em xác nhận xem hai người kia thế nào, nếu có thể, chúng ta tiếp tục lên đường." A Cẩn rời mắt khỏi khuôn mặt Kế Hoan, nhìn về phía trước.
Kế Hoan không hề ngạc nhiên khi hắn nói ra điều này. Tuy A Cẩn thường chỉ nói chuyện với anh, nhưng lại hầu như chưa bao giờ phớt lờ tình hình của ông nội và Hắc Đản.
Tất nhiên, ông và Hắc Đản cũng không muốn A Cẩn nói chuyện với họ.
Cả hai đều có vẻ rất sợ A Cẩn.
Kế Hoan nhanh chóng kiểm tra tình trạng của ông nội và Hắc Đản: Ông nội chỉ có chút choáng váng, Hắc Đản thì trực tiếp nôn mửa, mấy ngụm sữa phun đầy ra trên áo thun của Kế Hoan. Kế Hoan lau qua người nhóc con, lại cho hai người kia ngửi một chút dầu gió, sau khi xác nhận ông nội có thể đi tiếp, Kế Hoan ôm lấy tiểu ma vật vẫn còn yếu ớt khẽ vỗ về.
Không biết lấy ở đâu ra, A Cẩn ném hai chiếc áo choàng về phía Kế Hoan. Nó rất dày. Học theo A Cẩn, Kế Hoan nhanh chóng quấn nó quanh mình và ông nội, ra hiệu có thể đi tiếp.
Họ lại bắt đầu tiến về phía trước.
Vẫn với tốc độ như trước, A Cẩn thong dong bước đi, cứ như sự mờ mịt trước mặt không ảnh hưởng gì đến hắn. Gia đình Kế Hoan theo sát phía sau, không ai nói gì. Ngay cả Đại Bạch cũng rất biết điều, không kêu lên tiếng nào.
Họ không phải là những người duy nhất trên con đường này, Kế Hoan nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của những kẻ khác.
Không khí thỉnh thoảng lại rung lên, giống như có thứ gì đó đang liều mạng va chạm.
Đây không phải là suy đoán! Sau khi nhìn thấy vài ma vật va vào nhau trên không trung, Kế Hoan cuối cùng cũng chắc chắn rằng xung quanh còn có những ma vật khác.
!
Chính những con ma vật này đã khiến không khí phải rung chuyển!
"Yên tâm, những kẻ kia không vào được." Dường như cảm nhận được lúc này Kế Hoan đang lo lắng điều gì, phía trước truyền đến thanh âm của A Cẩn.
Ánh mắt Kế Hoan lập tức quay về phía sau lưng anh.
"Con người chia ma vật thành bốn cấp: A, B, C và D. Ma vật cao hơn cấp A đều được thống nhất phân loại là cấp siêu A. Em có biết phương pháp phân loại này không?"
“Tôi biết.” Kế Hoan gật đầu, anh biết ông nội của mình là cấp A, con ma vật đen trước đây được mọi người coi là siêu cấp A. Siêu Cấp A là ma vật khá mạnh mẽ.
Anh chỉ không biết A Cẩn ở cấp độ nào, nhưng dù nhìn thế nào đi nữa, A Cẩn chắc hẳn là một siêu cấp A, thậm chí còn mạnh hơn cả con ma vật đen đó.
"Phương pháp phân loại đó có chút phiến diện." A Cẩn chậm rãi nói: "Thực ra, trên Siêu cấp A còn có cấp S."
“Tất nhiên, cái gọi là cấp S cũng chỉ là cách nói địa phương mà thôi.”
"Có một giới hạn về năng lượng cao nhất mà thế giới cho phép một cơ thể sống độc lập sở hữu. Nếu vượt quá giới hạn này, cơ thể sống đó sẽ buộc bị tiêu biến hoặc chuyển sang một chiều không gian khác phù hợp hơn với nó."
"Giống như chúng ta bây giờ." Như thể lo lắng Kế Hoan sẽ không hiểu, A Cẩn lấy bản thân làm ví dụ.
"Theo phân loại cấp địa phương, tôi vừa được thăng cấp thành công lên cấp S. Năng lượng cá nhân của tôi vượt quá phạm vi cho phép của chiều sinh mệnh trước đó, vì vậy tôi buộc phải đến chiều không gian thứ nguyên cao cấp hơn để sinh sống."
“Giải thích một cách dễ hiểu hơn, em có thể liên tưởng đến tiểu thuyết tu tiên. Khi tu sĩ loài người tu hành đến một trình độ nhất định, họ sẽ phi thăng lên tiên giới. Mặc dù nơi chúng ta đến bây giờ khá khác biệt, nhưng quá trình này gần giống nhau.”
A Cẩn nói, phát hiện Kế Hoan còn đang cau mày, hắn đột nhiên mỉm cười: "Tôi quên mất, em chưa bao giờ đọc tiểu thuyết."
Kế Hoan vốn im lặng bấy lâu nay đột nhiên lên tiếng: “Sở dĩ bị hủy diệt là do chúng ta chưa tìm được con đường để phi thăng sao?”
Anh chỉ xung quanh: “Giống như những con ma vật này vậy.”
Nụ cười trên môi A Cẩn chợt cứng lại, nhìn sâu vào chàng trai trẻ phía sau, hắn gật đầu: “Em nắm bắt điểm mấu chốt thật là giỏi.”
A Cẩn dừng lại một lúc rồi chỉ chỉ vào một số bóng mờ gần đó: “Đây là những ma vật đã đạt đến cấp S nhưng lại đang lạc lối. Tuy vậy chúng vẫn mạnh hơn nhiều những con không tìm được lối vào. Có rất nhiều ma vật, nếu trong một khoảng thời gian nhất định mà không tìm được cửa vào, chúng sẽ dần biến mất."
Kế Hoan không nói gì.
Có thể tìm được cửa thông đến chiều không gian tiếp theo ngay sau khi được thăng chức, A Cẩn thực sự không đơn giản.
Kế Hoan biết điều này, A Cẩn đương nhiên cũng nhận ra anh đã biết.
Hai người coi như ngầm hiểu lẫn nhau.
Không bao lâu sau, Kế Hoan đột nhiên chú ý tới trước mặt còn có một người khác, kẻ này thoạt nhìn giống như nhân loại, nhưng cao hơn nhân loại rất nhiều, hơn nữa sau lưng còn có cánh.
Đó là một đầu ma vật.
Con ma vật kia đột nhiên rơi xuống từ trên không, lặng lẽ đáp xuống đất. Sau một lúc tập trung, hắn cảnh giác liếc nhìn A Cẩn ở phía sau Kế Hoan, rồi bước về phía trước. Hắn bước đi nhanh hơn nhanh hơn nhóm của Kế Hoan rất nhiều, không lâu sau, bóng dáng của con ma vật dần mất hút.
Sau đó, Kế Hoan lại nhìn thấy cảnh tượng tương tự hai lần. Một lần khác, con ma vật không hề đột ngột xuất hiện mà ngay từ đầu đã đi tới trước mặt họ. Nó không có hình người mà trông giống một loại động vật thân mềm nào đó, bò chậm trên đường, để lại chất lỏng dính nhớp trên đường đi.
A Cẩn nhanh chóng dẫn họ vượt qua.
Con đường tưởng chừng như vô tận này thực ra không dài như tưởng tượng. Sau khi đi với tốc độ không đổi trong hơn ba giờ, Kế Hoan nhìn thấy một bộ bàn ghế đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Chính xác, đó đúng là một bộ bàn ghế.
Một bộ bàn ghế gỗ đột nhiên xuất hiện giữa con đường không điểm cuối, cảnh tượng này trông kỳ quái không thể tả.
Có người đang ngồi sau bàn.
"Đừng nói chuyện." A Cẩn chỉ nói một câu.
Kế Hoan gật đầu, biểu thị mình nghe được.
Khi bọn họ đi tới trước bàn, người nọ đang ngủ gà ngủ gật.
Đó là một con ma vật rất gầy gò, từ cánh tay trái cho đến nửa mặt bên trái, khắp cơ thể đều có những hình xăm khoa trương. Bề ngoài trông không khác gì nhân loại là bao. Chỉ là lúc kẻ kia mở mắt, Kế Hoan mới nhận ra bên trong tròng mắt hắn có hai đồng tử.
Thấy họ đứng yên trước bàn, người đàn ông lập tức ngồi thẳng dậy, Kế Hoan chú ý đến phía sau, một thứ nhuyễn thể trong suốt giống như rắn cũng đứng dậy cùng với kẻ nọ.
Khoảnh khắc bị đôi mắt song tròng của kẻ nửa yêu nửa xà kia nhìn chằm chằm, Kế Hoan cảm giác như muốn quỳ xuống.
Uy áp từ ma vật cấp cao tấn công mà không hề báo trước!
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, đau đầu, buồn nôn và nghẹt thở ... tất cả ồ ạt ùa đến trong phút chốc, đầu gối của Kế Hoan bắt đầu mềm nhũn ra, đến khi hai chân gần như không thể đỡ nổi sức nặng của cơ thể, A Cẩn đột nhiên ôm lấy vai anh.
Để Kế Hoan dựa vào mình, A Cẩn đối diện với ánh mắt của người đàn ông kia, áo choàng của hắn khá rộng, che đi cơ thể Kế Hoan ở phía sau.
Người đàn ông khẽ cười, nhìn A Cẩn từ trên xuống dưới với đôi mắt kỳ lạ. Y chỉ liếc nhìn Kế Hoan rồi hỏi A Cẩn:
" Emэ?" là ngôn ngữ mà Kế Hoan không hiểu.
A Cẩn chăm chú lắng nghe rồi nói: "Xin lỗi, nghe không hiểu."
Người đàn ông dừng lại một chút, lặp lại lần nữa, Kế Hoan kinh ngạc phát hiện, lần này bản thân có thể hiểu được lời đối phương nói.
“Bắt tay đi.” Con ma vật uể oải duỗi tay phải ra.
Sau đó A Cẩn đưa tay ra và bắt tay lấy tay kẻ kia.
"Cấp 1." Ma vật lười biếng tiếp tục, vươn cặp móng tay dài ra, hất đầu về hướng đám người Kế Hoan: "Đây là ai?"
"Bọn họ là người nhà." Kế Hoan nghe A Cẩn nói.
“Cái đó cũng vậy à?” Con ma vật lần này đang ám chỉ Đại Bạch.
"Đó là vật nuôi." Giọng A Cẩn vẫn bình tĩnh.
Kế Hoan:......
"Ngươi cho rằng..." Ma vật kia đang muốn nói cái gì đó, Kế Hoan nhìn thấy tay A Cẩn vươn ra dưới áo choàng, đặt thứ gì đó lên trên bàn, ma vật vươn tay nhanh như chớp, mở cái bọc ra.
Kế Hoan nhìn rõ ràng: Đó là một thỏi vàng.
Ngoài ra trên thỏi vàng có khắc dòng chữ "xx Bank".
A Cẩn mỉm cười nhìn ma vật phía đối diện.
Thái độ của kẻ kia bỗng thân thiện bất ngờ. Sau khi hỏi A Cẩn thêm vài câu, họ được thả đi.
"Chúng ta có thể đi."
Tay trái hắn nắm chặt bả vai Kế Hoan, kiên quyết dẫn mọi người vượt qua, đi về phía trước.
Lần này, phía trước không còn tối đen như mực nữa. Cách đó không xa, Kế Hoan nhìn thấy ánh sáng tượng trưng cho lối ra.
KẾT THÚC MỞ ĐẦU