Chương 54 Lời thề

Kế Hoan ôm Hắc Đản rời khỏi vòng đu quay.

Lúc rời khỏi vòng đu quay, Hắc Đản không ngừng quay đầu về phía sau, Kế Hoan xoa xoa đầu nhỏ: "Sao trông còn lưu luyến hơn cả chú vậy?"

Hắc Đản giơ móng vuốt nhỏ lên, nắm chặt một ngón tay của chú mình, trong lòng vô cùng sung sướиɠ.

Thật là một đứa nhỏ dễ thỏa mãn.

Kế Hoan đưa Hắc Đản đi siêu thị, ngoại trừ những mặt hàng cần thiết như thịt bò, khoai tây, sữa bột và tã lót, anh không mua bất cứ thứ gì khác vì thẻ anh đang dùng là của A Cẩn, hơn nữa Kế Hoan cũng không muốn tiêu quá nhiều tiền của người ta. Tuy nhiên, khi nhận thấy ánh mắt của Hắc Đản đang dán chặt vào những gói đồ ăn nhẹ nhiều màu sắc, anh lục túi áo một hồi, dùng hai mươi nhân dân tệ cuối cùng để mua cho Hắc Đản một túi kẹo lớn. Xé gói, đặt một viên kẹo vào lòng bàn tay Hắc Đản, sự chú ý của cậu bé ngay lập tức bị viên kẹo hấp dẫn, nó bắt đầu nghiêm cẩn quan sát hình dáng bao bì.

Kế Hoan chậm rãi bước đi, hai túi khoai tây và thịt bò trong tay, trên lưng là tã lót và sữa bột, trước ngực là Hắc Đản.

"Đây là đèn đường, dùng để chiếu sáng ban đêm."

"Đây là thùng rác. Rác phải được vứt vào thùng rác."

"Đó là một chiếc xe buýt. Cháu có thể đi đến cuối trạm chỉ với một tệ."



Kế Hoan kể cho Hắc Đản mọi thứ anh nhìn thấy.

Thời gian bọn họ ở thế giới này không còn được bao lâu, có thể sẽ không bao giờ quay trở lại, không biết Hắc Đản sau này lớn lên có thể nhớ được những ngày tháng lúc còn sống ở đây hay không, nhưng anh vẫn hy vọng Hắc Đản có thể biết thêm được một chút về những thứ thuộc về nơi này.

Hắc Đản im lặng lắng nghe.

“Đó là cây quế thơm, một thời gian nữa sẽ là mùa hoa nở. Cây hoa quế có mùi thơm, màu vàng, … Cùng màu với vòng tay trước của cháu của Hắc Đản. Ngày xưa gần nhà chúng ta có rất nhiều cây hoa quế.”

"Đó là bệnh viện, có chữ thập đỏ, mắc bệnh thì phải đến bệnh viện khám bác sĩ, Đản Đản nếu lớn lên một chút cũng phải đến đây tiêm..."

"Đây là siêu thị, có thể mua rất nhiều đồ ăn, trẻ con rất thích tới đây mua đồ ăn vặt. Khi còn nhỏ, ông nội mỗi ngày đều đưa cho chú và mẹ Hắc Đản một tệ, chú không hay tiêu tiền, nhưng mẹ cháu lại rất hay đến đây mua, nàng một nửa, chú một nửa... Khi nào Hắc Đản lớn lên, chú cũng sẽ cho Hắc Đản một tệ mỗi ngày."

“Tuy nhiên, giá cả bây giờ cũng tăng lên nên rồi, chắc cháu phải mất 2 tệ mới mua được”.

Kế Hoan hiếm khi nói nhiều như vậy, từ giới thiệu đơn giản lúc đầu, đến lời miêu tả dựa theo ý thức chủ quan... Mỗi lần giới thiệu một địa điểm, anh đều sẽ nhớ đến Trấn Bát Đức. Thị trấn Bát Đức là nơi anh đã sống mười tám năm, anh vốn tưởng rằng bản thân không có bao nhiêu kỷ niệm ở nơi này, nhưng thực tế mỗi lần nói đến một địa điểm, anh đều nhớ đến quá khứ bản thân đã trải qua.

Thị trấn nhỏ Bát Đức! Đó là một nơi đáng yêu.

Vào mùa xuân, Thị trấn Bát Đức ngập trong màu hồng và trắng. Hoa anh đào đúng tiết nở rộ, màu trắng xóa tràn khắp nơi trên núi và đường phố, cả thị trấn như bị mây mù bao phủ, khi trời mưa, những cánh hoa dày đặc lần lượt rụng xuống, từ từ chảy dọc theo con dốc. Trên mặt đất ở các đường phố, ngõ hẻm, cành cây trơ trụi, nhưng mặt đất lại đầy cánh hoa, giống như hoa anh đào chạy từ bầu trời xuống mặt đất.

Thị trấn Bát Đức xanh tươi vào mùa hè. Khắp nơi ở thị trấn này đều là cây, cành lá xum xuê rợp bóng mát. Con gái ở đây không cần dùng ô nhưng da vẫn rất trắng, con trai cũng vậy, không cần kem chống nắng. Những tán cây dọc đường giúp lọc đi không biết bao nhiêu nắng độc lúc trưa hè. Nhờ có nhiều cây cối và nhiều suối nước nên mùa hè ở Bát Đức trấn không bao giờ quá nóng, hầu như không cần lắp điều hòa, thỉnh thoảng nóng quá không ngủ được, ông nội lại lấy ra một cái quạt lớn. Giữa tiếng cánh quạt lạch cạch, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, tiếng cọt kẹt của cửa sổ bị gió thổi đập vào thành gỗ, Kế Hoan bình yên ngủ thϊếp đi...

Thị trấn Bát Đức mùa thu có màu vàng nhạt. Khi hoa quế nở hoa, mọi người ra ngoài hái hoa quế, ngâm với mật ong rồi làm thành đường, trẻ em rất thích ăn. Các cửa hàng tráng miệng lớn nhỏ sẽ nhân cơ hội tung ra các món ăn nhẹ theo mùa như như bánh quế thơm, ông nội thích nhất bánh quế thơm;

Thị trấn Bát Đức trắng xóa vào mùa đông. Không phải màu trắng hồng của mùa xuân mà là một màu trắng tinh khiết. Màu trắng làm nền cho màu xanh của hàng cây còn chưa rụng hết lá, đẹp quá...

Kế Hoan sửng sốt.

Hắc Đản, chú vẫn chưa xem hết bốn mùa của nơi này …

Ông ơi, con vẫn chưa thử bánh hoa quế của mùa mới…

Anh ……

Không biết là học sinh trường nào vừa kết thúc buổi học. Họ có vẻ cao ngang với Kế Hoan, có lẽ là bạn cùng trường?

Họ trò chuyện sôi nổi, dường như đang thảo luận về bài toán khó mà giáo viên dạy toán ra về nhà.

Kế Hoan theo bản năng trốn ở dưới mái hiên bên cạnh.

Sau đó, anh đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Vương Tiểu Xuyên.

Vương Tiểu Xuyên mặc đồng phục mới đang đi giữa đám học sinh, mặc dù không ở giữa nhưng xung quanh vẫn có rất nhiều người, thỉnh thoảng lại cười đùa, tựa hồ quan hệ với những người xung quanh không tệ.

Cậu nhìn hơi sụt cân một chút nhưng dường như tinh thần vẫn khá ổn. Tin tức nói người dân từ thị trấn Bát Đức sau khi rời đi đã được di dời đến nhiều nơi, chẳng lẽ gia đình Vương Tiểu Xuyên được sắp xếp đến thị trấn này sao?

Điều này tốt, thị trấn này rất gần với thị trấn Bát Đức, phong tục tập quán và nhịp sống cũng không mấy khác biệt, không cần phải quá lo về vấn đề thích ứng, điều này cũng tốt cho Vương Tiểu Xuyên đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh.

Im lặng nhìn Vương Tiểu Xuyên một lúc, Kế Hoan đột nhiên cúi đầu: "Hắc Đản, cháu nhìn xem, trong số người đi qua bên kia, người gầy nhất chính là Vương Tiểu Xuyên, là bạn học của chú, là một người bạn rất tốt, chú ấy chính là người mua vắc xin, sữa bột và búp bê ếch cho cháu.

Nhóm thiếu niên đi ngang qua vừa nói vừa cười.

"Cậu nhìn rõ không? Được rồi, chúng ta về nhà thôi."

Nhìn Vương Tiểu Xuyên lần cuối, Kế Hoan bế Hắc Đản lướt đi qua bọn họ.

Thật may, không còn gì hối tiếc nữa.

Đã có thể rời đi.

Sau khi buộc mọi thứ lên xe máy, Kế Hoan nghĩ nghĩ, sau đó móc ra một cuốn sách tham khảo và một bộ câu hỏi mô phỏng từ trong túi đồ, ban đầu tính ném chúng vào thùng rác, bất quá chung quy không có thói quen lãng phí, cuối cùng Kế Hoan vẫn đặt hai cuốn sách lên chiếc ghế dài ở công viên.

Ai nhặt nó lên cũng được, anh không cần những thứ này nữa.

Mang theo thức ăn và Hắc Đản, Kế Hoan lên xe rời đi.

Anh không biết, sau khi rời đi không bao lâu, Vương Tiểu Xuyên đã đuổi theo từ phía sau.

"Kế Hoan!!!" Vương Tiểu Xuyên gọi lớn tên Kế Hoan, nhưng lúc này Kế Hoan đã rời đi rồi.

“Cậu sao vậy?” Không lâu sau, bạn học cũng đuổi theo cậu.

"Tôi... bóng lưng của người vừa rồi trông rất giống bạn tôi..." Vương Tiểu Xuyên thảng thốt.

"Nhưng ở đây không có ai cả, đi thôi, đi thôi! Chúng tớ đói lắm rồi, đến chỗ nào cùng đi ăn gì nhé?"

Cuối cùng Vương Tiểu Xuyên cũng bị bạn học kéo đi.

Nhìn lần cuối nhìn về hướng người nọ biến mất, cậu chợt nghĩ: Đó là hướng về thị trấn Bát Đức.

Giật mình, đôi mắt cậu chợt ươn ướt.

——

"Quyết định rồi, tôi có ba lựa chọn: Tôi muốn cùng ông nội và Hắc Đản đi tới đó." Sau khi về nhà, Kế Hoan trước tiên làm sữa bột cho Hắc Đản, pha trà cho A Tấn, còn chuẩn bị một bữa ăn siêu thịnh soạn cho ông nội. một phần thịt bò nướng với khoai tây, sau khi tự mình nếm thử và thấy khá ngon, anh bưng ra một phần cho A Cẩn, vừa nói vừa trả thẻ về.

"Không cần trả, nếu không đủ thì cứ xin tôi." A Cẩn cụp mắt nhìn miếng thịt bò nướng khoai tây thơm ngon trước mặt, dùng đũa gắp một miếng nhỏ lên nếm thử, rồi đáp lại lời trước đó của Kế Hoan: "Em có chắc không? Người bình thường sẽ rất khó đến được đó, tôi thậm chí còn không chắc ở đó có con người hay không."

"Tôi chắc chắn, tôi sẽ không để ông nội và Hắc Đản đi cùng anh như thế này." Kế Hoan ngồi thẳng dậy, mặc dù món thịt bò nướng khoai tây trước mặt có hơi phá hỏng bầu không khí, nhưng cũng không ngăn cản được người đang muốn có một cuộc trò chuyện nghiêm túc vào lúc này.

"Ồ? Không tin tôi?" A Cẩn hơi nâng cằm lên.

"Tôi không tin ai ngoại trừ bản thân mình." Kế Hoan nói.

Sau đó, A Cẩn cười.

"Về vấn đề này, chúng ta giống nhau."

"Được, tôi chấp nhận sự lựa chọn của em."

A Cẩn mỉm cười, khi nhìn thấy Kế Hoan vẫn nghiêm trang ngồi đó, hắn đột nhiên đưa ngón tay cái ra:

“Để em cảm thấy thoải mái hơn, chúng ta ký lời thề nhé?”

"Tôi, A Cẩn, lấy máu của mình thề, rằng tôi sẽ không làm hại người đã ký khế ước với tôi, Kế Hoan và gia đình em ấy. Nếu vi phạm điều này, tất phải chịu sự ăn mòn của ma quỷ đến chết."

Nói xong, A Cẩn cắn đầu ngón đeo nhẫn của bàn tay trái, máu đỏ chảy ra, hắn giơ lòng bàn tay trái lên đối mặt với Kế Hoan.

Đôi mắt của hắn mơ hồ chạm vào đôi mắt đen tuyền của thiếu niên đối diện, lúc này hắn không lộ ra chút cảm xúc nào.

Nhìn hắn một lúc, Kế Hoan cũng cắn ngón đeo nhẫn bên trái, nhấn đầu ngón tay đang chảy máu vào đầu ngón tay của đối phương, đọc lời thề của mình:

"Tôi Kế Hoan, lấy máu của mình thề, sẽ không làm hại người đã ký khế ước với tôi, A Tấn. Nếu vi phạm, sẽ bị yêu ma ăn mòn đến chết."

Dứt lời, một lực hút mạnh đột nhiên hút máu từ vết thương của Kế Hoan! Ngay khi Kế Hoan sắp nhịn không nổi đến mức mặt mũi trắng bệch, một cỗ khí thế mạnh mẽ lập tức xuyên thấu vào cơ thể!

Vết thương trên đầu ngón tay nóng cực kỳ, giống như dung nham núi lửa từ chỗ giao nhau của vết thương đổ vào cơ thể A Cẩn! Kế Hoan lập tức cảm giác được toàn thân như bốc cháy!

A Tấn ngồi đối diện cũng như đang ngồi trong đống lửa, chiếc áo bào mỏng manh trên người đột nhiên biến mất, thân thể vốn luôn được áo choàng che chắn chặt chẽ hoàn toàn lộ ra trước mặt Kế Hoan.

Lúc nhìn rõ ràng, Kế Hoan trợn tròn mắt kinh ngạc:

Đó là loại cơ thể gì vậy...

Máu thịt đều đã thối rữa, trên ngực trái, Kế Hoan thậm chí có thể nhìn thấy trái tim đang đập xuyên qua bộ xương trắng nõn!

Ngoại trừ khuôn mặt và trái tim vẫn còn nguyên vẹn, cơ thể của A Cẩn không còn giống cơ thể của một người sống nữa.

Kế Hoan chợt nghe thấy một tiếng gầm lớn!

Không phải âm thanh giống như ù tai mà là âm thanh thật! Bằng cách trao nhau lời thề, Kế Hoan lần đầu tiên thực sự nghe thấy tiếng gầm của lũ quái vật đang bao vây xung quanh sân!

Giống như ngửi thấy mùi thịt thối trên người A Cẩn, bọn chúng hoàn toàn đắm chìm trong hưng phấn, tiếng gầm càng ngày càng lớn hơn, sóng âm từ bên ngoài truyền ra từng lớp, Kế Hoan thậm chí cìn nhìn thấy từng luồng sóng âm hiện hình!

“Xong rồi.” Giữa tiếng gầm lớn, giọng nói trong trẻo của A Cẩn xuyên qua mọi âm thanh, truyền đến tai Kế Hoan.

Mọi âm thanh lập tức biến mất.

Ngón tay đeo nhẫn của họ đột nhiên tách ra.

Phảng phất trong nháy mắt mất đi sức lực chống đỡ, Kế Hoan đột nhiên khuỵu xuống, ngọn lửa xung quanh anh và A Cẩn cũng biến mất, mọi chuyện vừa xảy ra dường như chỉ là ảo giác.

Kế Hoan thở dốc, một lúc sau, một bàn tay gầy gò xanh xao đột nhiên xuất hiện trước mặt.

“Đứng dậy.” Là A Cẩn, áo choàng của hắn vẫn còn nguyên vẹn.

Bất quá Kế Hoan biết, chuyện vừa xảy ra vừa rồi tuyệt đối không phải ảo giác.

"Khi đến đó, tôi sẽ cấp cho em một chứng thư cho ngôi nhà. Đó không phải là một ngôi nhà ở khu vực tốt, nhưng trình độ của lũ ma vật xung quanh lại không quá cao. Với cấp độ của Karas, em có thể sống ở đó mà không cần có lo lắng gì không." A Cẩn tiếp tục nói.

"Còn có một mảnh đất hoang. Không phải em nói biết trồng rau sao? Có lẽ em có thể sử dụng nó." A Cẩn tiếp tục. Theo lời hắn kể, một hình ảnh mờ ảo từ từ mở ra trước mặt Kế Hoan. Anh đột nhiên cảm thấy rằng cuộc sống tương lai cũng không còn quá đáng sợ như tưởng tưởng.

Nhưng……

"Xin lỗi, nhưng tôi có thể làm gì cho anh?" Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, cho dù có, Kế Hoan cũng không dám yêu cầu.

A Cẩn ngước lên nhìn.

“Chăm sóc tôi, chăm sóc tôi ở đây, về đến đó chăm sóc tôi một lát, thỉnh thoảng cho tôi về lại sống bình thường một thời gian, thế thôi.”

"Được."

Kế Hoan đồng ý yêu cầu của hắn.

A Cẩn mỉm cười, cầm khoai tây và thịt bò trước mặt lên rồi bắt đầu ăn từng miếng nhỏ. Từ chối lời mời ăn nóng của Kế Hoan, hắn đẩy tấm thẻ ngân hàng mà Kế Hoan vừa trả lại: “Cần gì thì dùng, không đủ thì nói tôi, tôi còn nhiều.”

Lần này Kế Hoan không từ chối.

Hôm nay, lúc đêm Kế Hoan đang tắm, anh phát hiện một hoa văn huy hiệu màu đỏ nho nhỏ xuất hiện ở vị trí trái tim.

Trên mông Hắc Đản và trên lưng ông nội cũng có những hình vẽ tương tự, có vẻ như lời thề với A Cẩn đã có hiệu lực.

Không cần suy nghĩ quá nhiều, Kế Hoan bắt đầu nghiêm túc lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của gia đình mình.

Cùng lúc đó, A Cẩn đang kỳ cọ cơ thể trong suối nước nóng cũng phát hiện ra một hình vẽ trên ngực.

Nó hoàn toàn khác với dấu ấn trên người Kế Hoan, đó là hoa văn rất đơn giản và mơ hồ.

"Hay thật."

Hắn đã ký lời thề với nhiều người, nhưng không ai trong số họ có thể để lại dấu ấn trên cơ thể hắn.

Kế Hoan lại lần nữa làm hắn ngạc nhiên.

Hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên trong đời hắn đơn thuần ký Huyết Thệ với người khác mà không chút tính toán.

Hắn không có ý định lấy được gì từ Kế Hoan, thứ hắn muốn đối phương cũng không có.

Lần này, hắn chỉ đơn giản muốn giúp đỡ.

Chút chuyện nhỏ không tốn sức không được tính là nỗ lực.

Ánh mắt A Cẩn nhàn nhạt quét qua dấu vết trên ngực, sau đó ngẩng đầu lên nhìn đám ma vật xung quanh.

Sớm thôi.

Ngày hắn trở về đang đến gần.

Khi hắn có thể thoát khỏi cơ thể yếu đuối này, lấy lại một chút lực lượng trước đây...

A Cẩn đứng dậy, bước ra khỏi mặt nước.