Chương 51: Hiện thực

“Khi nào anh sẽ chết?” Kế Hoan đột nhiên hỏi, chăm chú nhìn A Cẩm.

Cách đặt câu hỏi thẳng thắn và gần như thô lỗ như vậy khiến A Cẩn bật cười.

"Trước đây tôi đã nghĩ: Em, người này... thật là quá thẳng thắn." Ngón tay trắng nõn sờ cằm, A Cẩn đột nhiên quay đầu nhìn cảnh sân trước mặt: "Theo tôi biết, có rất nhiều người muốn biết đáp án cho câu hỏi này, nhưng phương thức biểu đạt lại rất không hài lòng. Ngược lại, cách tiếp cận dứt khoát thế này có vẻ dễ đả động tôi hơn."

Hắn dường như đang nói chuyện với chính mình.

Một lúc sau, hắn đột nhiên quay đầu lại, trên mặt không còn nụ cười tươi tắn, chỉ còn một đôi mắt đen đáng sợ:

"28 ngày, tôi sẽ ở lại thế giới này thêm 28 ngày nữa."

"Thế giới này? Sau này... Anh muốn đi thế giới khác sao?" Kế Hoan nghiêm túc nhìn hắn, Hắc Đản cũng lặng lẽ thò đầu ra khỏi ngực chú, thoạt nhìn biểu tình hai chú cháu trông y hệt nhau!

A Cẩn sững sờ một lúc, tán thưởng:

"Em giỏi nắm bắt từ khóa một cách đáng ngạc nhiên."

Kế Hoan chỉ là trực tiếp nhìn hắn, sau khi nói xong liền hỏi: "Người làm quan tài là ai?"

Trước khi hôn mê, anh nghe thấy A Cẩn nhắc đến từ thợ đóng quan tài, lúc đầu anh tưởng đó là một giấc mơ vì lúc đó anh đã mất thính giác. Tuy nhiên, kết hợp với từ “cái chết” mà A Cẩn nhắc đến lúc nãy, anh không nghĩ đó chỉ là tưởng tượng.

"Em có nghe thấy sao? Khả năng phục hồi tốt thật đấy." A Cẩn lại mỉm cười, nhướn mày nhìn Hắc Đản trong vòng tay của Kế Hoan. Nhận thấy ánh mắt của người nọ hướng về phía mình, Hắc Đản nhanh chóng rút đầu vào vòng tay của chú.

"Xem ra tiểu tử này ở nhà khóc rất nhiều." Chỉ có thường xuyên nghe được thanh âm ma vật mới không bị âm thanh công kích của ma vật làm tổn thương quá nặng, còn có thể nhanh chóng hồi phục. Hiện tại, xem ra đây là phỏng đoán đáng tin cậy nhất.

"Đúng vậy." Kế Hoan vỗ vỗ Hắc Đản lại bắt đầu run rẩy, dưới sự an ủi của anh, Hắc Đản lần nữa lộ đầu.

"Người chế tạo quan tài, nói thẳng ra là vật chôn cất. Họ cần người nhìn tôi chết." A Cẩn lại liếc nhìn Hắc Đản, lần này Hắc Đản rất mạnh mẽ, không hề lùi bước.

“Bọn họ?” Kế Hoan lại bắt được một từ khóa khác.

"Chà, những người sống cùng tôi trước đây, họ cung cấp cho tôi một nơi ở, tôi thì cho họ tiền, vậy thôi."

"Vậy bọn họ là người nhà của anh sao?" Có người cung cấp chỗ ở, có người phụ trách kiếm tiền nuôi sống gia đình, đây không phải là gia đình sao?

“…” A Cẩn nghiêng đầu: “Chắc là không, bọn họ sợ tôi, chỉ muốn tôi chết.”

Kế Hoàn không biết nói thêm gì.

Tuy nhiên, A Cẩn dường như không quan tâm đến vấn đề này chút nào, như mở ra chủ đề mình quan tâm, hắn tự mình tiếp tục: "Callas đó, ừm, có lẽ nên gọi là ông nội nhỉ? Chính là người bị cắn bởi một trong số những ma vật bọn họ nuôi dưỡng.

Con người thực sự rất mạnh mẽ, họ có thể nuôi bất cứ thứ gì và... họ dám nuôi bất cứ thứ gì.

Nhưng tôi đoán vụ con ma vật tấn công ông nội em là một tai nạn, họ nuôi nó để thử tôi. "

"Thử anh?" Đối với một người trước đây không hiểu gì về ma vật, lời nói của A Cẩn có chút quá khó hiểu.

"Ha, gia tộc đó họ Vương. Họ là hậu duệ của những người sống cùng tôi hồi đó. Họ thích nuôi ma vật nhất và hiểu rất rõ thói quen của ma vật. Khi họ phát hiện ra một lượng lớn ma vật bắt đầu tụ tập ở trong nơi tôi sống, họ biết tôi sắp chết."

A Cẩn mỉm cười:

"Sau đó càng ngày càng nhiều ma vật tấn công tôi."

"Rồi họ tìm một ngôi nhà, gửi tôi đến đây để chết."

“Nghe giống như câu chuyện về một đứa trẻ bất hiếu, bỏ rơi ông già sau khi ông lâm bệnh nặng.” Kế Hoan thấp giọng nói.

"Ừ, giống như một câu chuyện như vậy đó." A Cẩn cười đồng ý: "Có chút cẩu huyết phải không?"

Im lặng một lúc, Kế Hoan lại ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông bên cạnh, nghiêm túc hỏi:

“Được rồi, anh cố ý nói với người khác rằng anh sắp chết, sai người xây nhà cho anh ở đây, sau đó bảo mọi người rời đi, chỉ để lại một người không quen biết ai là tôi… bởi vì anh muốn đi nơi khác,... thế giới khác trong 28 ngày, có đúng không?"

Nụ cười trên mặt A Cẩn vẫn còn đó, nhưng lần này, nụ cười của hắn rất khác so với trước đây, khó có thể nói nó khác đến mức nào, nhưng...

Kế Hoan có chút tê dại da đầu.

"Em thực sự là người luôn làm người khác ngạc nhiên." A Cẩn kết luận.

“Về phần câu trả lời cho câu hỏi vừa rồi của em…”

"Là “đúng”. "

A Cẩn vừa nói vừa đứng dậy, khi hắn di chuyển, Kế Hoan dường như nghe thấy tiếng gầm gừ của vô số ma vật khổng lồ xung quanh mình, chúng đang chú ý đến từng cử động của A Cẩn, giống như những con thú hoang bảo vệ thức ăn.

Thân thể nhỏ bé của Hắc Đản lại bắt đầu run rẩy.

Kế Hoan nhìn A Cẩn chậm rãi đi về phía ao nước trong sân, mặt nước tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện những gợn sóng lớn, đột nhiên! Có thứ gì đó từ trong nước nhảy lên, Kế Hoan chỉ có thể trơ mắt nhìn từng đợt sóng nước khổng lồ bị rút ra khỏi ao, nước trong cả ao dường như hóa thành một con rồng nước cực kỳ dày đặc, từ trong ao lao thẳng lên trời, rồi đổ ngược lại, lao về phía A Cẩn.

Quá muộn--

Kế Hoan vừa mở miệng vừa đứng dậy, A Cẩn bỗng nhiên cử động, nói chính xác là tay phải của hắn cử động.

Hắn giơ tay phải lên không trung làm một động tác quen thuộc, nhẹ nhàng nắm lấy rồi búng nhẹ...

Con rồng nước khổng lồ phát nổ trên không trung ngay lập tức.

Cùng với một vệt tro đen, trong sân trời đổ mưa to.

"Hai mươi tám ngày sau, khi tôi sắp chết, tất cả ma vật sẽ dồn về đây. Tôi sẽ nuốt chửng chúng, tập hợp sức mạnh của tất cả ma vật rồi rời khỏi đây."

"Sẽ không còn ma vật trên thế giới này nữa."

"Tất nhiên, vì tình bạn nhỏ bé giữa hai chúng ta, tôi sẽ thả hai con ma vật của em. Tuy nhiên, em cũng có thể chọn để tôi mang chúng đi. Ở đó có rất nhiều thức ăn, tôi sẽ chăm sóc chúng trong giai đoạn đầu để đảm bảo họ lấy lại được khả năng sống tự lập.”

"Giữ chúng lại hoặc để tôi mang chúng đi, em chọn cái nào?"

Trời mưa to xối xả, Kế Hoan bước ra ngoài cố kéo A Cẩn vào trong, tuy nhiên, áo quần người trực tiếp trải qua trận mưa như trút nước trong sân lại khô ráo dị thường, chỉ có một số ít tro đen trên vai.

Hai người đứng trong sân nhìn nhau, trong lúc nhất thời, đình viện yên tĩnh, không tiếng chim hót, không tiếng côn trùng, không một tiếng động.

Cả thế giới như lạc vào khoảng không.