Chương 42: Đại tá Dương

Sự xuất hiện đột ngột của Kế Hoan hiển nhiên khiến những người đối diện giật mình.

"Mày đang nói nhảm cái gì? Đây không phải nơi trẻ con có thể tùy tiện nói chuyện." Trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, người đàn ông râu ngắn lập tức mắng mỏ. Kế Hoan mặc dù cao lớn, nhưng dù sao khuôn mặt vẫn còn non nớt, thoạt nhìn không giống người lớn.

Hắn biết trẻ con thời đại này có máu liều, nhưng gan đến mấy cũng không có chút quyền phát ngôn nào, trước mặt bọn họ đương nhiên cũng chẳng thể phản kháng.

Người đàn ông râu ngắn vừa mở miệng, hai người đàn ông phía sau như lính canh lập tức đi lên, nhìn chằm chằm vào Kế Hoan với ánh mắt sắc bén, sẵn sàng đánh gục Kế Hoan bất cứ khi nào.

"Người mà ông bắt được chính là ông nội tôi, ông muốn đưa ông ấy đi đâu?" Nhìn người đàn ông râu ngắn, Kế Hoan một bước cũng không thoái nhượng!

"Ông nội của ngươi? Ngươi nói đầu ma vật này là ông nội của ngươi? Mắt của ngươi không có vấn đề đấy chứ? Đây rõ ràng là ma vật." Như thấy được một chuyện rất buồn cười, người nọ cười to hai tiếng, cười xong thì không nhìn Kế Hoan nữa, chuyển ánh mắt về phía tiểu đội trưởng bên cạnh, ngữ khí không cường ngạnh như trước: "Tiểu tử này nhất định đã bị ma vật mê hoặc, ta nhìn thấy hắn mặc quần áo công nhân ở đây, sự tình tiếp theo ta mặc kệ, vừa nãy ta vừa đem thông tin bắt giữ ma vật báo với các bộ phận có liên quan, họ sẽ đến sớm thôi. Cứ như vậy……”

“Ngài xem, chúng ta hẳn là có thể mang đầu ma vật kia rời đi trước chứ?” Sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng ngữ khí tựa hồ có chút khách khí.

"Cái này. . . " Đội trưởng hơi do dự.

Nói trắng ra, hắn chỉ là đội trưởng của tổ đội cấp thấp, rất ít có cơ hội đi xử lý chuyện như vậy, hiện tại đối phương rõ ràng thể hiện sự tín nhiệm với hắn, đây vốn là chuyện tốt, nhưng bỗng nhiên có nhân tố không mời mà đến kiểu này thì...

"Ta đã điều tra. Lần này, người phụ trách của chính phủ tham gia xử lý chính là nhân viên đã tham gia bắt giữ ma vật năm đó. Người nọ đã bí mật điều tra vụ án trong nhiều năm, hắn sẽ sớm đến thôi..." Người đàn ông với bộ râu ngắn hạ giọng, tiết lộ một chút bí mật nhỏ.

Hắn thậm chí không thèm nhìn Kế Hoan, như thể Kế Hoan chưa từng xuất hiện trong sân này vậy.

"Các người đang vu oan hãm hại! Ông nội tôi căn bản không phải là ma vật gây ra động đất, nhìn xem ông ấy gầy yếu không nhìn vậy, làm sao có sức gây ra trận động đất này chứ?" Kế Hoan mím môi, sau đó lớn tiếng nói.

Tuy nhiên, cho dù anh có nói gì, người đàn ông trung niên nọ vẫn có thể chuyển hướng chú ý vị đội trưởng bên cạnh, Kế Hoan rõ ràng vẫn luôn nói chuyện, nhưng tất cả đều vô ích, không ai sẵn sàng lắng nghe Kế Hoan rốt cuộc đang nói gì!

Cũng không thể nói là không có ai nghe, phía sau hai người kia, thanh niên tên Trần Sinh vẫn luôn cúi đầu, trước mặt là tiền bối và người phụ trách Vương gia đang xì xào bàn tán, cậu bé kia giải thích rất to, hắn tất nhiên nghe thấy được, nhưng...

"Anh có biết không? Ma vật anh bắt được có gia đình. Ông ấy là ông nội của tôi, người đã nuôi nấng tôi! Anh có biết không?" Bắt gặp ánh mắt do dự của Trần Sinh, Kế Hoan quay sang nhìn hắn.

"Anh thực sự nghĩ rằng ông tôi là ma vật gây ra trận động đất sao? Vậy tại sao người đàn ông đó lại muốn mang con ma vật bên cạnh đi? Tôi nghĩ đó mới là..." Kế Hoan tiếp tục, nhưng lần này, người đàn vẫn làm lơ Kế Hoan nãy giờ đột ngột lia ánh mắt sang.

Lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, thanh âm vô cùng lạnh lùng: "Câm miệng."

Kế Hoan ngay từ đầu đã chú ý tới hành động của đối phương cùng vệ sĩ phía sau, nghe hắn nói như vậy, Kế Hoan lập tức đề cao cảnh giác, tầm mắt chú ý đến hành động của vệ sĩ, ngay lúc anh đang đề phòng đối phương có phải muốn đến bắt mình hay không, đột nhiên—

Cổ bị siết chặt, hô hấp bị bóp nghẹt, Kế Hoan phát hiện mình không thể mở miệng!

Chẳng những không nói được, ngay cả cử động cũng không thể!

Có gì đó túm lấy cổ mình! Tay chân cũng bị giam cầm!

Đôi mắt mảnh khảnh của Kế Hoan hơi trợn to——

Đối phương dùng rất nhiều lực, cũng không tỏ ý muốn thu tay lại, Kế Hoan cảm giác mình căn bản không thở nổi, như vậy còn chưa hết, một giây sau, anh phát hiện cơ thể mình bỗng chuyển động!

Như thể có ai đó đang điều khiển, Kế Hoan máy móc quay người rồi bước đi.

Không - Ông nội! Ông nội vẫn ở phía sau! Ông nội sẽ bị người ta bắt đi!

Đôi mắt gắt gao trừng lớn, trên tròng mắt trắng bệch của Kế Hoan nổi lên từngvệt máu mỏng. Kế Hoan rất muốn lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, nhưng hiển nhiên sức mạnh của đối thủ quá lớn, khiến anh hoàn toàn không thể chống lại được.

Ông nội! ! ! ! ! !

Kế Hoan hét lớn trong lòng.

Đằng sau anh, nơi mà Kế Hoan không thể nhìn thấy, một tiếng gầm lớn bỗng phát ra.

Con quái vật có sừng nằm

bất động trong l*иg nãy giờ đột nhiên vùng dậy, gầm lên một tiếng dài, không khí lập tức rung chuyển như thể bị xé toạc ra.

“Quả nhiên là nó.” Một chiếc xe hơi màu đen đột nhiên xuất hiện, lướt nhanh dừng ở trước cửa viện, cửa xe mở ra, một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi từ băng ghế sau bước xuống.

Sau khi xuống xe, người nọ đi thẳng đến chỗ con ma vật sừng dê.

Không mảy may sợ hãi trước vẻ ngoài đáng sợ của đối thủ, tay trái đeo găng da màu đen phóng như tia chớp, nhanh chóng chộp lấy sừng phải của đối phương, sau đó, đầu của con ma vật tuyệt vọng đập vào thành l*иg, không thể nhúc nhích.

Người đàn ông duỗi ra một tay khác, dùng sức mở miệng ma vật, liều lĩnh sờ soạng bên trong khoang miệng đối phương một hồi: "Chiếc răng thứ ba và thứ năm từ dưới cùng bên trái đều bị nhổ, đúng rồi, là hắn."

Người đàn ông này không cao, cũng không vạm vỡ, nhưng khi ra tay thì khí thế áp đảo hết những người có mặt, không chỉ là người đàn ông râu ngắn nhà họ Vương mà ngay cả "ma vật" bên cạnh đã đang đập mạnh vào l*иg cũng bỗng trở nên thật thà.

Trong lúc nhất thời, kẻ duy nhất dám liều mạng chiến đấu trước mặt hắn chỉ còn con ma vật sừng dê bị hắn tóm lấy.

"Ha... ha... Dương đại tá, chính là con ma vật này, nhìn xem, bộ dạng hung ác, miệng thì há to như vậy, hình như đang muốn công kích ngài..." Người họ Vương kia là người đầu tiên lấy lại tinh thần, lời nói như đổ thêm dầu vào lửa.

Hắn vừa nói lời nịnh nọt, vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của người đàn ông, mừng thầm trong lòng: Để "người " kịp thời bắt được đứa nhỏ kia đúng là nước cờ đúng đắn, thật không ngờ rằng vừa nhìn thấy thằng bé kia bị bắt, con ma vật sừng dê sắp chết này đột nhiên nhảy dựng lên, trùng hợp đại tá Dương vừa đến, hắn vốn cảm thấy chưa thể mang ma vật nhà mình rời đi trước khi người nọ đến đúng là thất sách, không ngờ ma vật sừng dê đột nhiên phát điên, bộ dáng hung ác như vậy đủ để so sánh với ma vật nhà mình, huống chi là ——

Ngay khi người đàn ông họ Dương đến, con ma vật nhà mình đột nhiên im lặng, nhưng con quái vật có sừng lại càng ồn ào hơn.

Thật là vạn hạnh trong bất hạnh.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn âm thầm hạ quyết định: Để tiểu tử này ở lại hiện trường một thời gian.

Trong lòng ông ta biết rất rõ, chỉ có thằng nhóc này mới có thể khiến con ma vật sừng dê hành xử như vậy, chỉ cần thằng nhóc còn gặp nguy hiểm, ma vật kia sẽ tiếp tục phát điên, họ Dương nhất định sẽ phái người kéo nó đi ngay lập tức.

Ông ta sớm định tốt kế hoạch trong đầu, cho dù là ma vật sừng dê hay thiếu niên vừa xuất hiện, nhân tố nào cũng nằm trong tầm kiểm soát, chỉ tiếc ngoại trừ một người.

“Không nhất định.” Sau khi cẩn thận kiểm tra toàn thân ma thú, người nọ thả hai tay đang ôm đầu đối phương ra, quay người lại, lạnh lùng nhìn họ Vương cách đó không xa.

"Ông chỉ đúng một nửa thôi.

Con ma vật gây ra vụ gϊếŧ người mười lăm năm trước thực sự là con này, nhưng nó có thể không phải là con gây ra cơn địa chấn. "

Sau khi đá mạnh vào l*иg thêm một cái, người đàn ông họ Dương chế nhạo liếc nhìn con ma vật đang gầm rú.

"Nó nhanh nhẹn, vảy trắng, mắt mù, răng cũng chẳng còn. Nó từng có bản lĩnh cắn đứt một cánh tay của ta, nhưng bây giờ, ta có thể làm nó bất động chỉ bằng cánh tay còn lại kia."

"Lão già vô dụng như vậy không thể tạo ra động đất được."

Lắc lắc cánh tay, đại tá Dương nở nụ cười chế nhạo.

Người đàn ông râu ngắn trong lòng đập thình thịch.

Ngay khi vô số suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu, ánh mắt của đại tá Dương đột nhiên rơi vào Kế Hoan cách đó không xa.

"Trước mặt ta, lại có ma vật dám tấn công nhân loại, đúng là không muốn sống."

Lời này vừa dứt, không đợi những người có mặt tại hiện trường kịp phản ứng, hắn đột nhiên đưa tay trái ra, không ai nhìn rõ hắn đang làm gì, đột nhiên ——

Đầu gối Kế Hoan đập mạnh xuống mặt đất, anh phát hiện mình có thể hô hấp trở lại!

Há miệng thở hồng hộc, hai tay Kế Hoan sờ sờ cổ, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm mảnh đất gồ ghề trước mặt, tham lam hít thở không khí, từng mảng lớn tro đen từ lỗ tai rơi xuống.

Đại tá Dương vội vàng buông tay trái xuống, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Kế Hoan không đến ba giây, lúc này xoay người, quay sang phía người nhà họ Vương đứng đối diện.

Những giọt mồ hôi nặng nề tuôn ra từ trán của người đàn ông râu ngắn.

Lúc đầu còn dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, nhưng sau khi bị người kia nhìn chằm chằm khoảng 30 giây, ông ta không khỏi cúi đầu xuống.

Ngay khi đại tá Dương ra tay, không chỉ con ma vật trói buộc Kế Hoan đã chết, mà bốn con ma vật khác do ông ta mang đến cũng bị gϊếŧ cùng một lúc!

Thầm lặng! Tất cả bị đều biến mất!

"Tuy nhiên——" Đại tá Dương cuối cùng cũng dời đi ánh mắt, chuyển đề tài: "Ta vẫn sẽ mang con ma vật này trở về."

Vừa nói, hắn ta vừa vẫy tay, đám thuộc hạ đã xuống xe lập tức lon ton chạy tới, bắt tay cùng nhau kéo chiếc l*иg nhốt ma vật có sừng.

Năng lực của bọn họ kém xa so với cấp trên, đối mặt với con ma vật hung dữ gầm gừ trong l*иg đang nhe răng nanh vuốt, bọn họ cẩn thận thao túng: Quái vật cấp A rất nguy hiểm, cho dù là đã gần chết, nếu không cẩn thận bị nó vồ trúng, không chết cũng bị thương nặng.

Ngay khi họ cuối cùng cũng cố định được sợi dây bên ngoài l*иg, sắp thành công kéo l*иg lên, thì đột nhiên——

Cậu bé vừa được Đại tá Dương giải cứu đột nhiên bật dậy khỏi mặt đất, chệch choạc chạy tới ôm chặt lấy cái l*иg!

“Nguy hiểm!” Cách Kế Hoan gần nhất là một người đàn ông trẻ tuổi.

Hắn vốn có ý tốt, chỉ sợ con quái vật trong l*иg sẽ làm bị thương cậu bé trước mặt, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của đối phương, hắn đột nhiên ngừng nói.

Đôi mắt đỏ ngầu đó lúc này đang tỏa ra vẻ lạnh lùng đáng sợ.

Đừng, chạm vào, ông , tôi.– do cổ họng bị siết chặt quá lâu dẫn đến bị tổn thương, giọng nói đứt quãng bật ra từng chữ như ống bễ.

Như con thú nhỏ trong tình thế tuyệt vọng, dang rộng hai tay, Kế Hoan dùng thân hình gầy guộc của mình chặn trước chiếc l*иg giam giữ con ma vật hung dữ.

Đừng, chạm vào, ông , tôi.

Đôi mắt tàn nhẫn dán chặt vào người đại tá Dương, thiếu niên lặp lại lời nói của mình bằng một giọng khàn khàn đứt quãng.