Chương 4: Tiểu Hắc và Tiểu Hoa

Chương 4 Chị và Tiểu Hoa

Đoàn tàu lao vυ"t về phía trước.

Để tiết kiệm tiền, Kế Hoan đã mua ghế ngồi cứng, anh phải mất 19 tiếng để di chuyển từ quê đến thành phố nơi chị gái sống, cũng may Kế Hoan tuổi còn trẻ và sức khỏe còn tốt nên mới chịu được. Những hành khách xung quanh đều chọn ghế cứng như anh, là những người không mua được vé hoặc là hành khách đi đường ngắn, phần lớn là dân quê lên thành phố làm ăn.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên ra khỏi nhà, sau khi Kế Hoan lên xe tìm được vị trí của mình thì ngồi yên bất động, gắt gao ôm chặt hành lý, một lúc sau, anh lấy bài tập nghỉ đông của mình ra bắt đầu làm.

Khi những người khác đang ăn cơm, anh làm bài tập, khi những người khác đang ngáy và ngủ, anh lại thay một bộ bài tập khác rồi làm. Như một con rô-bốt không biết mệt mỏi, Kế Hoan tập trung toàn bộ lực chú ý vào cuốn vở bài tập, đến khi tính lấy thêm cuốn bài tập khác thì phát hiện chữ bên trong đã kín hết trang vở, lúc này anh mới ý thức được bản thân đã hoàn thành tất cả bài tập về nhà cho kỳ nghỉ đông chỉ trong một ngày.

Trong xe không ngừng vang lên từng tiếng ngáy đều, Kế Hoan rốt cục đứng dậy.

Bước đến lối đi nối giữa các toa, anh lặng lẽ nhìn ra bên ngoài: ngoài cửa sổ tối đen như mực.

Kế Hoan cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ cho đến khi bắt đầu chạng vạng, tia nắng đầu tiên từ dưới đường chân trời nhô lên, sau đó là mặt trời tròn đầy .

Trước khi xuống tàu, anh lấy một chiếc bánh bao hấp từ trong túi hành lý, ăn cùng với dưa chua nhà làm và nước nóng trên tàu. Khi xe lửa dừng lại, anh chuẩn bị xuống xe.

Chen chúc giữa đám đông, Kế Hoan thuận theo dòng người đi qua cửa soát vé một cách tự nhiên, không hề giống một cậu bé nhà quê lần đầu đặt chân đến thành phố lớn, anh không hề tò mò về khung cảnh trước mắt. Kế Hoan cẩn thận nhớ lại, lần theo các loại biển báo treo phía trên nhà ga, đi thẳng đến khu vực chờ taxi, sau khi lên xe thì trực tiếp báo địa chỉ bệnh viện, ngoài ra anh cũng không nói nhảm với người lái xe, nhưng chú ý quan sát biển báo xung quanh.

"Kế tiếp chúng ta sẽ đi vào đường Kiến Thiết Nam, sao chú lại rẽ sang đường Trung Sơn?" Ngay khi người lái xe quyết định rẽ phải, giọng nói lạnh lùng của Kế Hoan vang lên từ ghế sau.

Người lái xe rùng mình một lúc, ý đồ dùng nụ cười ngây ngô giả ngu: "Ha... làm sao đây? Đường Kiến Thiết Nam đang bị tắc, tôi sẽ đi đường vòng rồi rẽ vào ngã tư tiếp theo."

Vừa nói, ông vừa nhìn qua gương chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt của Kế Hoan dưới mái tóc dày, không biết vì sao chỉ liếc một cái là không dám nhìn lại, tài xế lập tức thu hồi ánh mắt. Sau đó, ông nghe thấy giọng nói của người thanh niên nọ:

"Đường vòng dài đấy. Nếu đã rẽ vào đường Trung Sơn, vậy cứ đi thẳng rồi rẽ phải ở đường Tứ Bắc là được."

Tài xế hoàn toàn bị thuyết phục: "Ha hả, cậu là người địa phương sao? Quen đường như vậy!"

Người địa phương? Đương nhiên không phải, anh chỉ là ghi nhớ tất cả các tuyến đường đi từ nhà ga đến bệnh viện nơi chị gái anh đang nằm mà thôi.

Là một thiếu niên lớn lên ở nông thôn, đây là lần đầu tiên Kế Hoan rời quê hương, cũng là lần đầu tiên đến thành phố lớn, trước khi đi, Kế Hoan đã nghiên cứu rất nhiều.

Thậm chí vì vậy mà anh lần đầu tiên đi vào quán net, người xung quanh hết xem phim rồi chơi game, chỉ có anh là người duy nhất nghiêm túc sử dụng chức năng tìm kiếm của Baidu để tra cứu đường đi trên bản đồ. Trong chuyến đi thăm chị gái lần này, anh muốn tiết kiệm tiền vé nên tính mua vé máy bay, ai ngờ vé máy bay lại quá đắt, cân nhắc các chi phí tiếp theo, cuối cùng anh chọn mua vé tàu hỏa, hy sinh sự thoải mái rồi mua vé ngồi cứng, anh cũng kiểm tra đường đến bệnh viện sau khi xuống tàu, từ ga tàu đến bệnh viện mất khoảng 39 nhân dân tệ, anh thậm chí còn dành hẳn một đêm để vẽ bản đồ vào trong vở bài tập, rồi ghi nhớ tất cả.

Người tài xế đưa Kế Hoan đi đường tắt, cuối cùng chỉ mất 30 tệ, sau khi lấy lại tiền thừa, Kế Hoan rốt cuộc đứng trước cửa bệnh viện.

Khiêng theo một ít hành lý, Kế Hoan đi thẳng đến đại sảnh bệnh viện ở lầu một, sau đó liền sửng sốt.

Nơi đây, dòng người tấp nập, không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng. Ở đây chẳng ai tươi cười, ngay cả những vách tường được sơn màu hồng nhạt cũng không giấu được bầu không khí lo lắng, bọn họ nếu không phải già cả thì cũng là suy yếu...

Đứng ở sảnh tầng một, anh ngơ ngác hồi lâu, cuối cùng một y tá nhìn thấy Quý Hoan nhỏ tuổi, dò hỏi một hồi, giúp đưa cậu đến khoa điều trị nội trú.

Đã hơn hai giờ chiều, Kế Hoan mới đến nơi, lúc này là thời điểm ánh mặt trời chói chang nhất, hành lang của khoa điều trị nội trú được thắp sáng rực rỡ, khi Kế Hoan đi theo y tá trưởng rẽ vào phòng bệnh, tất cả sự ấm áp đều biến mất.

Kế Hoan cuối cùng cũng nhìn thấy chị gái mình.

Cô gái hung dữ, nói nhiều và hay cười, mạnh đến nỗi có thể đánh gục bất kỳ đứa con trai nào trên núi, người chị gái bất khả chiến bại của anh, giờ lại đang nằm trên chiếc giường bệnh màu trắng trong tình trạng vô cùng yếu ớt, trên người là ống và mặt nạ hô hấp. Nếu trên mấy thiết bị gần đó không hiển thị vẫn còn dấu hiệu sinh tồn, Kế Hoan gần như nghĩ rằng chị ấy đã tắt thở.

Anh đứng ngây người sửng sốt.

"...Chắc cô ấy muốn lái xe về thăm cậu. Trên xe có rất nhiều quà, hôn phu của cô ấy cũng ở trong xe...chết ngay tại chỗ..." Giọng nói của y tá trưởng truyền đến bên tai Kế Hoan, anh ngỡ như mình đang nằm mơ.

"...Bánh sau bên phải của chiếc xe bị nổ nửa chừng, chiếc xe mất lái, lao qua lan can và rơi từ độ cao khoảng 30 mét..."

"Bệnh nhân bị vỡ hộp sọ, nội tạng đều bị tổn thương, trên người có nhiều vết nứt vỡ..."

"Cô ấy đã bất tỉnh khi sự việc xảy ra. Có lẽ... Đã vài ngày rồi. Cậu... cậu là người thân duy nhất của cô ấy sao? Thông báo cho những người khác để chuẩn bị... cho tang lễ."

Cuối cùng, y tá trưởng đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai Kế Hoan.

Kế Hoan trước khi đến đây đã đăng ký thông tin cá nhân, đương nhiên cô biết người thanh niên cao lớn trước mặt thực chất vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa đầy mười tám tuổi. Quá tàn nhẫn khi để một đứa trẻ phải một mình đối diện với cái chết của chị gái mình.

Thở dài, cuối cùng cô cũng rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, để lại không gian cho hai chị em.

Rõ ràng đây là khu phòng bệnh đôi, nhưng lại yên tĩnh như chốn không người. Kế Hoan ngồi từ giữa trưa nắng nóng cho đến khi hoàng hôn buông xuống, y tá trưởng dọc đường đi qua mấy lần, còn có hai người đàn ông xa lạ cũng tới.

Nghe nói họ là đồng nghiệp của chồng chưa cưới của chị gái anh, họ mang hoa đến, thấy Kế Hoan ngồi bên giường bệnh, đầu tiên là an ủi vài câu, sau đó bắt đầu hỏi thăm tình hình của Kế Hoan.

Kế Hoan không để ý đến bọn họ.

Hắn từ nhỏ đã như vậy, nếu đã không muốn nói chuyện thì có thể im lặng cả ngày.

Hai người kia không còn cách nào, cuối cùng chỉ có thể để hoa lại rồi rời đi.

Cuối cùng, y tá trưởng kéo Kế Hoan ra ngoài, đưa anh xuống nhà ăn nhân viên dùng bữa, sau đó cô mới đồng ý cho Kế Hoan ở lại tối nay.

"Nhưng không phải trong phòng bệnh, chỉ được ở phòng cách vách."

Kế Hoan gật đầu.

Bên cạnh là phòng bệnh trống, Kế Hoan cảm thấy y tá trưởng đặc biệt dành riêng cho mình, cậu nhóc không giỏi diễn đạt này lại không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu chào cô.

Y tá trưởng cũng chuẩn bị cho anh giường mới, mặc dù rõ ràng là cho phòng bệnh, nhưng có thể thấy tất cả đều đã được giặt sạch sẽ.

Kế Hoan nằm cứng đờ trên giường.

Phòng cách âm rất tốt, nhưng anh luôn cảm thấy mình có thể nghe thấy tiếng điện đồ của chị gái ngay bên cạnh.

Kèm theo tiếng bíp, Kế Hoan vốn tưởng rằng mình không ngủ được, không hiểu sao lại mê man chìm vào giấc ngủ.

Anh mơ một giấc mơ khi còn nhỏ, nhìn thấy chị gái của mình khi còn là một đứa bé.

Viễn cảnh trong giấc mơ rất kỳ lạ, anh cảm thấy mình như đang bay trên trời, còn chị gái anh đang chạy rất nhanh dưới mặt đất, vừa chạy vừa gọi tên anh:

"Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, mau xuống với chị!"

Lạ thật, làm sao anh có thể bay được chứ?

Hơn nữa……

A... bóng hình chị càng ngày càng nhỏ, chẳng lẽ mình bay lên cao hơn rồi.

Kế Hoan nghĩ nghĩ, thấy được chị gái nhặt một hòn đá ném về phía mình——

Sau đó, anh tỉnh dậy.

Nửa mê nửa tỉnh mở mắt, Kế Hoan ngẩn người, sau đó...

Anh lại nghe thấy giọng nói của chị gái:

"Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, mau tới đây, tới bên chị này."