Chương 37: Chú

Người vừa rồi nghe thấy Kế Hoan nói mớ chỉ có Vương Tiểu Xuyên và một nhân viên phụ trách điều dưỡng đứng ở cửa.

Người nhân viên thò đầu dò vào, rồi lại lùi lại.

Mặc dù khi nói chuyện với Kế Hoan, đội trưởng đã cố ý tìm những nơi ít người qua lại, nhưng cuộc nói chuyện vẫn khó tránh khỏi bị nghe lén rồi truyền ra ngoài. Rất nhiều người đều cho rằng Kế Hoan mất trí.

Lúc biết chuyện, Vương Tiểu Xuyên thậm chí còn cãi nhau nhiều lần với người ta, lúc nóng lên còn xông vào quần ẩu, kết quả, a hèm — đều thua. Cuối cùng, Kế Hoan bất ngờ xuất hiện và đánh gục tất cả những người gây chuyện với Vương Tiểu Xuyên, khiến chúng nằm rạp xuống đất. Là phần tử vô đạo đức vẫn gây rắc rối trong quá trình khắc phục sau thiên tai thảm họa, hai người họ bị ném vào một góc, đồng thời bị giám sát nghiêm ngặt.

Nhưng nhờ vậy, trong nơi trú ẩn đông đúc và lộn xộn, hai người họ hiếm khi được hưởng một chút thế giới trong lành.

Kế Hoan dùng lực rất nặng, một người trong vụ đánh lộn may mắn sống sót sau trận động đất mà không bị thương tích gì, nhưng sau khi ẩu đả với Kế Hoan, cơ thể bỗng nhiều thêm hai ba cái xương gãy, đúng là họa từ mồm mà ra.

Đây là lần đầu tiên Vương Tiểu Xuyên nhìn thấy Kế Hoan như vậy.

Rất bình tĩnh, khi nắm đấm của Kế Hoan chạm vào cơ thể đối thủ, Vương Tiểu Xuyên nghe thấy rõ ràng âm thanh của thứ gì đó vỡ vụn, máu và bọt bay ra khỏi miệng người nọ, cảnh tượng kinh hãi khiến tim hắn thoáng ngừng đập một lúc, rồi một lúc sau, tiếng "bang, bang, bang, bang..." trong l*иg ngực mới trở lại đúng nhịp điệu.

Mọi thứ diễn ra như thước phim quay chậm, nhưng Kế Hoan lại rất bình tĩnh, thậm chí trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.

Nhớ lại lúc đó, trên mặt Kế Hoan tràn đầy sự thù địch, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên vô cùng sắc bén, giống như chỉ cần chạm vào chút thôi cũng bị xé toạc.

Vương Tiểu Xuyên sửng sốt.

Cho đến khi Kế Hoan đánh gục kẻ cuối cùng xuống, đưa tay sờ vết máu nơi khóe miệng, sau đó hướng về phía cậu.

Lúc này Vương Tiểu Xuyên mới nhận ra mình đã ngồi trên sàn nhà lúc nào không hay.

Kế Hoan im lặng không nói gì kể từ khi đánh nhau, nhìn vào khuôn mặt vô cảm đó, Vương Tiểu Xuyên hoàn toàn không thể đoán được Kế Hoan đang nghĩ gì, cho đến khi anh tỉnh dậy từ giấc mơ vừa rồi, cậu mới nhận ra: Kế Hoan không quan tâm đến những người khác, trong đầu anh bây giờ chỉ có Hắc Đản và tung tích của ông nội.

Đúng vậy, Kế Hoan hoàn toàn không bị những người đó làm lay động, là bạn thân nhất của hắn (← tự phong), Vương Tiểu Xuyên thoáng cảm thấy xấu hổ vì sự do dự của mình.

Sao Hắc Đản có thể không tồn tại được? Chính cậu còn là người tặng vắc xin cho Hắc Đản từ lúc mới sinh đấy! Thậm chí cả mua sữa bột với con búp bê ếch xanh cũng là cậu mua ~ Theo một nghĩa nào đó, cậu cũng góp một phần trong quá trình trưởng thành của Hắc Đản!

Ngay cả khi chưa nhìn thấy bao giờ, vậy thì sao? Kế Hoan tuyệt đối không phải người yếu ớt đến mức chỉ có thể dùng ảo giác thôi miên bản thân mới có thể sống, nói anh đã nói như vậy, Hắc Đản chắc chắn có thật!

Vì Hắc Đản và ông nội đều ở nơi đó, nên điều cậu và Kế Hoan cần lo nhất bây giờ là tung tích của họ. Sau trận động đất, hai người đã mất tích, nhưng nhân viên tìm kiếm cứu nạn đã điều tra và phát hiện hai người này không tồn tại, nên sau đó đã dừng việc tìm kiếm? Làm sao có thể! Một già một trẻ, sao có thể biến mất không chút tăm hơi được...

Nhanh chóng chuyển sang tần số suy nghĩ của Kế Hoan, Vương Tiểu Xuyên lúng túng: Hiện tại bọn họ còn mắc kẹt trong nhà thể dục này không ra được! Khi còn ở cùng với người khác, muốn thoát ra đã không dễ dàng, huống chi hiện tại lại bị nhốt tách biệt, a a a a! Là lỗi của mình, biết vậy tranh cãi với lũ khốn kia làm gì chứ? Ít nhất ở trên kia còn dễ tẩu thoát hơn một chút, còn bây giờ——

Trong một lúc, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của hai người trong căn phòng giam nhỏ.

Một thì rồi bời, một thì ổn định.

Ngay khi Vương Tiểu Xuyên không biết làm sao, Kế Hoan đột nhiên nói:

"Tiểu Xuyên, còn hai mươi phút nữa, tớ sẽ lẻn ra ngoài."

“A?” Vương Tiểu Xuyên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Kế Hoan.

Đặt tay lên chăn, Kế Hoan dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu: “Phòng giam trong phòng thể dục được xây dựa vào cửa sổ, hiện tại trên cơ bản nhân viên đã được huy động để ổn định tình hình, sẽ không có ai chạy lung tung ra bên ngoài; ba mặt còn lại của phòng giam chỉ là ván mỏng, có thể chắn tầm nhìn của người ngoài, cửa sổ mặc dù cao hơn một chút, nhưng có thể phá được. Tổng cộng có 20 nhân viên phụ trách bảo vệ bên ngoài nhà thi đấu, cứ ba giờ một lần, bảo vệ bên ngoài sẽ liên lạc với bên trong, sau đó họ sẽ rút vào... "

Theo lời kể của Kế Hoan, Vương Tiểu Xuyên ngơ ngác đảo mắt bốn phía, rồi nhận ra: A! Hình như là vậy……

“Cám ơn cậu, tớ đang suy nghĩ làm cách nào để vào đây.” Giọng Kế Hoan vẫn bình tĩnh như cũ, Vương Tiểu Xuyên nghe xong lời này, có chút ngây người.

"... Cảm giác... Cậu đã tính trước sẽ đánh nhau sao!" Cái này, đúng là... nhìn xa trông rộng? ! Ngay khi cậu đang không biết làm thế nào, Kế Hoan đã bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, không chỉ như vậy, anh còn ghi nhớ quy tắc thay ca của bảo vệ? !

“Không phải, lúc nhìn thấy bọn họ đánh cậu, tớ mới nghĩ ra.” Kế Hoan lắc đầu.

Vương Tiểu Xuyên hoàn toàn chết lặng.

Căng thẳng nhìn đồng hồ trên cổ tay, khi kim phút chỉ đến vị trí 16 giờ, Vương Tiểu Xuyên giả vờ lơ đãng liếc nhìn về phía cửa để xác nhận rằng người canh gác đã bỏ đi, sau đó quay đầu lại, tầm mắt vô tình đυ.ng phải Kế Hoan.

Kế Hoan nhanh chóng hành động theo các bước đã thống nhất trước đó.

Cửa sổ cao ngang đầu người, tường nhẵn nhụi, không có đồ để dựa vào, xung quanh cũng không có vết lõm để mượn lực, Vương Tiểu Xuyên bất đắc dĩ trở thành cái thang cho Kế Hoan, sức lực của hắn không so được với đám con trai cùng tuổi, nhưng may mắn cân nặng của Kế Hoan vẫn nằm trong ngưỡng cho phép, sau khi đẩy Kế Hoan lên, Vương Tiểu Xuyên cũng không cách leo lên.

Kế Hoan mở cửa sổ nhìn xung quanh, trước khi nhảy xuống, Kế Hoan còn quay đầu nhìn Vương Tiểu Xuyên.

Vương Tiểu Xuyên sáng mắt nhìn anh:

"Phải tìm được Hắc Đản và ông cậu đấy!" Vương Tiểu Xuyên thì thầm.

Kế Hoan gật đầu, cười với hắn, nhanh như báo hoa mai nhảy xuống dưới đất.

Chàng trai gầy gò với mái tóc đen và đôi mắt sáng ngời ngồi xổm bên mép cửa sổ khẽ mỉm cười với cậu, gió từ cửa sổ khẽ thổi bay mái tóc dày, khiến cậu bé lạnh lùng thường ngày trông dịu dàng hơn rất nhiều...

Hình ảnh Kế Hoan lúc này như đóng băng trong ký ức của Vương Tiểu Xuyên.

Cậu không thèm bận tâm tới việc phải đối phó thế nào với người trực ca tiếp theo, bị mắng hay gì cũng chẳng quan tâm, trong lòng chỉ nghĩ một điều:

Lần này, Kế Hoan nhất định có thể tìm được Hắc Đản và ông nội, phải không?

Nhìn cửa sổ trống rỗng, Vương Tiểu Xuyên vui mừng đến ngẩn người.

——

Quan sát xung quanh, Kế Hoan dựa vào chân tường chạy ra, cẩn thận tránh đi nhân viên, trèo qua lan can đáp xuống bên ngoài khu vực bảo vệ.

Ra khỏi khu vực được bảo vệ chỉ là bước đầu, tiếp theo phải đi đâu, làm thế nào để tìm Hắc Đản và ông nội... Đây mới là vấn đề khó khăn.

Kế Hoan quyết định lên núi trước.

Tuy nhiên, con đường này chắc chắn không thực hiện được: là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất bởi "thảm họa", khu vực nơi gia đình Kế Hoan sinh sống đã bị phong tỏa hoàn toàn.

Vào núi chỉ có một đường duy nhất, Kế Hoan cố gắng trèo qua từ sườn núi, nhưng không bao lâu sau, anh đã tìm thấy hàng rào huỳnh quang bắt mắt, bốn phía là người phụ trách canh giữ.

Kế Hoan quyết định rút lui trước khi bị phát hiện, nhưng chỉ trong vài bước ngắn, anh đã phát hiện ra một điều bất thường: anh tìm thấy dấu móng vuốt.

Đó không phải là vết móng vuốt của động vật hoang dã bình thường trong núi, vết móng tay quá lớn khiến Kế Hoan ban đầu không nhận ra đó là vết móng vuốt.

Ngoài ra, Kế Hoan còn tìm thấy tro đen trên đế giày của mình.

Anh đột nhiên nghĩ đến giấc mơ trước trận động đất, con quái vật vồ lấy Hắc Đản và ông nội trong giấc mơ, Kế Hoan lập tức nghĩ đến một từ:

"Ma vật".

Dính sát vào một tảng đá, bước chân của Kế Hoan thoáng dừng lại.

Nếu đó là một trận động đất đơn giản thì có lẽ sẽ tốt hơn. Mặc dù ông nội thị lực kém, nhưng dù sao thì ông ấy cũng là ... ma vật. Việc ông nội có thể bảo vệ bản thân và Hắc Đản trong trận động đất sẽ không thành vấn đề; tuy nhiên, nếu thảm họa này....không, đó không phải là một trận động đất đơn giản, là do ma vật gây ra, nếu vụ việc được công bố ra ngoài ...

Hắc Đản và ông nội đang gặp nguy hiểm!

Ông nội vốn thuộc loài ma vật ăn thịt, nếu có người nhìn thấy, chỉ sợ...., Kế Hoan đột nhiên trở nên bối rối.

Không, không thể mất bình tĩnh được. Cẩn thận nghĩ lại, trước mắt hết thảy cũng không phải hoàn toàn không có manh mối, nếu như cẩn thận quan sát, nhất định có thể tìm được manh mối hữu dụng.

Cố gắng trấn tĩnh lại, Kế Hoan lùi về phía sau một khoảng cách nhất định, nấp sau dưới bóng một tảng đá, bắt đầu yên lặng quan sát xung quang.

Chắc chắn, chỉ cần kiên nhẫn, manh mối nhất định sẽ xuất hiện...

Kế Hoan chú ý tới trực thăng trên bầu trời, thỉnh thoảng lại bay qua một cái. Loại trực thăng này trước đó đã bay qua khu vực bảo vệ, mọi người đều nói là trực thăng dùng để thả đồ ăn, nhưng Kế Hoan lại nhận ra điểm bất thường: Những chiếc trực thăng to cỡ này không được sử dụng để thả dù, mà dùng để vận chuyển.

Những vận chuyển cái gì?

Nhìn trực thăng bay qua đầu, Kế Hoan chạy về phía máy bay.

——

Lúc này, tại nơi máy bay trực thăng hạ cánh; trong khu vườn dưới bóng rừng xanh; tại một trong những ngôi nhà lộng lẫy thắp hương quanh năm——

Người đang ngủ say trên giường chợt mở mắt:

"A... hình như ta nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ..."

"A? Có sao?" Người trước giường cẩn thận lắng nghe, sau đó lắc đầu.

Người trên giường không nói tiếp, một lúc sau, đôi mắt kia lại nhắm lại, tựa hồ muốn chìm vào giấc ngủ.

Thấy hắn lại sắp ngủ, người bên giường vội vàng nhỏ giọng nói: "B... bữa tối của ngài tới rồi, ngài có muốn dùng trước không?"

"Còn... người họ Vương... người họ Vương bắt được cái kia rồi."

"Chú?"

Người trên giường không phát ra tiếng động, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ đã ngủ, nhưng lại như không ngủ.

Ngay khi những người trước giường chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên lên tiếng:

"Ngoại trừ thứ kia, các ngươi còn bắt được cái gì nữa?"

Rõ ràng đang là mùa hè, nhưng trên người hắn lại được phủ một tấm chăn lụa dày, theo giọng nói của hắn, bàn tay từ trong chăn thò ra, quả quyết chỉ về phía Tây Nam.