Chương 35: Khu dự trữ thức ăn

Cứ như vậy, con quái vật sừng dê màu trắng xám bị một nhóm người kéo ra khỏi đống đổ nát. Ngay khi người ta quàng dây vào cổ nó, con quái vật đột nhiên phát ra một tiếng rít tần số cao! Đó là một tiếng rít rất chói tai——

Dây thừng trong tay nhiều người suýt chút nữa rơi ra, cũng may đối phương chỉ kêu một tiếng, sau đó liền bất động. Cái đầu to thõng xuống, trông như đã gần chết. Chính vì nó quá yên tĩnh nên những người bắt giữ mới có thể nhìn rõ bộ mặt thật của nó.

Khi nhìn thấy bộ mặt của con quái vật, ngay cả những "nhân viên tìm kiếm và cứu nạn" nắm rõ thông tin cũng bị sốc:

Đó là một con quái vật mà họ chưa từng thấy bao giờ, trông cực kỳ đáng sợ! Cái miệng với một khe hở lớn được mở toang hoác, để lộ ra lớp răng nanh như dao găm nhỏ bên trong! Con quái vật này cũng có xương trắng xám như răng! Rõ ràng có tứ chi giống người, nhưng toàn thân lại không có bộ phận nào giống người, nhưng nơi trên thân thể không có vảy thì bị bao phủ bởi lớp lông dài mọc ra...

"Được đấy! Vừa nhìn đã biết là loài ăn thịt ..." Một trong những nhân viên bắt được con quái vật khẽ tặc lưỡi, hắn hếch cằm ra hiệu cho đồng nghiệp nhìn vào miệng con quái vật: hàm răng đầy máu với thịt và vảy, không còn nghi ngờ gì nữa, rõ ràng nó vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt.

Họ trò chuyện trong khi kéo con quái vật về phía cái l*иg. Khi đi ngang qua người dẫn đầu, người phụ trách thoáng dừng lại một lúc.

Những con ma vật này không được đặt ngẫu nhiên, vị trí cụ thể của từng ma vật phụ thuộc vào quản lý của họ.

Người quản lý nhìn xuống con quái thú sừng dê nằm trên mặt đất, ánh mắt lưu lại trên lớp vảy màu xám cùng mấy cái răng gãy trong miệng của nó, một lúc sau mới nói:

"Kéo nó vào cái l*иg ngoài cùng bên phải."

"Vâng."

Con quái vật bị nhốt trong chiếc l*иg ngoài cùng với vài ma vật nhỏ hơn. Những chiếc vảy màu xương bị nứt vỡ trong quá trình kéo lê, máu đã đông đặc lại phun ra từ miệng vết thương, để lại một vệt dài ướt đẫm trên đường kéo lê.

Cánh quạt máy bay trực thăng tạo ra từng cơn gió mạnh, những vết ướt trên mặt đất nhanh chóng biến mất, biến thành bụi đen rồi rơi xuống không trung, biến mất không còn tăm tích.

Cơ thể nhỏ bé của Hắc Đản cuộn chặt trong lớp lông dưới cổ ông nội, giống như một cái bóng mọc ở đó.

Lúc bắt được con quái vật, mọi người nghe thấy một tiếng hí, ai cũng nghĩ đó là tiếng kêu hấp hối của nó, nhưng thực ra không phải vậy.

Đó là ông nói chuyện với Hắc Đản...

"Bò lên, Hắc Đản! Trốn đi mau! Ngoan ngoãn trốn vào trong bóng tối, chờ chú trở về!" Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của người đối diện, ông nội lập tức biết mình không thể chạy trốn, nhìn sợi dây đang tiến lại gần, ông dùng hết sức lực ném Hắc Đản đang nấp dưới người ra.

Hắc Đản hiện tại đã có thể bò, nếu như nhóc tranh thủ thời gian thì nhất định có thể tránh khỏi bị những người kia bắt giữ!

Tuy nhiên, Hắc Đản không hiểu.

Hắc Đản chỉ có thể nghe hiểu một vài từ trong số những lời người lớn nói với mình, hoặc những thứ nhóc thường xuyên thấy, ví dụ như "uống sữa", ông nội thích dùng từ này để dụ Hắc Đản, nhưng chú không hay nói vì cảm thấy nó quá ẻo lả;

Hắc Đản hiểu nghĩa "bình sữa" và "quả trứng".

"Trứng" có hai nghĩa, một là đồ ăn yêu thích của Hắc Đản, hai là chỉ chính mình!

Ông nội thường gọi nhóc là "Đản Đản".

Khi không có ai xung quanh, chú thỉnh thoảng sẽ gọi mình như vậy.

Hắc Đản cũng hiểu từ " Bánh quy nhỏ "! Bánh quy có vị rất ngon! Hắc Đản có thể ăn rất nhiều cùng một lúc!

...

Hắc Đản đã có thể hiểu nhiều từ, nhưng nhóc lại nghe không hiểu những gì ông vừa nói.

Tiếng hí khủng khϊếp của ông nội trong mắt những người khác lại bình thường với Hắc Đản.

Hắc Đản không sợ chút nào.

Vì vậy, sau khi bị ông nội ném ra ngoài từ trong bụng ấm, chỉ trong vòng ba giây, nhóc đã nhanh chóng bò trở lại.

Hắc Đản giấu mình dưới cổ của ông nội, vì vậy ông nội không dám cử động, nằm yên để những người xung quanh nhốt vào trong chiếc l*иg khổng lồ, răng rắc một tiếng, xung quanh hoàn toàn tối đen.

Sau một thời gian dài xóc nảy, không biết đã đi bao nhiêu lâu, cuối cùng máy bay chở chiếc l*иg nhốt Hắc Đản và ông nội cũng hạ cánh.

“Làm thế nào để với con ma vật trong l*иg này đây?” Một giọng nam có phần thô bạo vang lên.

"Mở cửa kho chứa thức ăn, ba con ma vật ở đây đều bị thương nặng, không thể qua khỏi." Một giọng nói khác đáp.

Vì vậy, chiếc l*иg lại được nâng lên sau khi hạ cánh, sau một khoảng thời gian xoay vòng, cửa l*иg được mở ra.

Những thứ được bị kéo ra ngoài đầu tiên là hai con ma vật khác trong l*иg, chỉ còn lại ông nội.

Người ở đây sử dụng một cỗ máy tương tự như máy kéo để di chuyển lũ ma vật, sau khi kiên trì đi hết một quãng đường, ông nội không còn sức nữa, không còn sức co cổ lại để giấu Hắc Đản dưới lớp lông, kết quả là ngay khi người phụ trách "phân loại" di chuyển ông nội, Hắc Đản từ cổ ông bị rơi ra.

Căn phòng rất tối, hơn nữa con ma vật vừa rơi ra trông như quả bóng nhỏ, mịt mờ như một đám sương đen.

"Không phải nói chỉ có ba con sao? Lòi đâu ra con thứ tư đây rồi?" Người đàn ông đi xuống, nắm lấy tiểu quái vật trên mặt đất nhìn kỹ một chút: "Ma vật cấp thấp mới sinh? Ơ—— "

Động tác của hắn có chút thô bạo, khi bị nhấc mạnh lên ngoài ý muốn, hai tay Hắc Đản không nắm chặt được cái chai.

Bình sữa của Hắc Đản lăn vào một góc.

"Bình sữa? Thứ này từ đâu ra vậy?" Liếc nhìn xung quanh, không muốn gây thêm sự chú ý, người đàn ông cúi xuống nhặt bình sữa rồi ném vào đống rác bên cạnh.

Mấy “thức ăn hoang dại" bắt được từ bên ngoài thường mang theo mấy thứ vô dụng, vứt là được.

Sau đó, hắn lại liếc nhìn quả Hắc Đản, còn nhỏ như vậy ...

Sau đó, người đàn ông ném Hắc Đản lên những con quái vật khác đã bị lôi ra từ trước, lúc bị ném ra ngoài, Hắc Đản đã tìm thấy chính xác con có vảy xám trong ba con ma vật, hai cặp móng vuốt nhanh như chợp tóm chặt lấy ông nội, nằm im bất động.

Đôi mắt to tròn màu trắng mở to, lưu luyến nhìn vào chỗ người đàn ông vừa ném bình sữa xuống.

Sau đó……

Bình sữa của Hắc Đản càng ngày càng xa.

Sau khi lên máy kéo một lần nữa, người đàn ông nặng nề ném mấy con ma vật vào phòng.

Trong căn phòng tối om, những ánh sáng le lói bỗng lần lượt xuất hiện, giống như bóng đèn trong bóng tối.

Đó là đôi mắt của những con ma vật đang ẩn náu.

Đây là nơi dự trữ thức ăn chăn--

Trên thế giới này, bên cạnh những “sự tồn tại” mà con người có thể nhìn thấy, còn có những “sự tồn tại” mà con người không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Không thấy" không có nghĩa là "không tồn tại".

Cho dù đó là thiên thần và ác quỷ của phương Tây, hay thần và ma của người phương Đông, trong những năm qua, con người đã vô tình ghi lại dấu vết của loại tồn tại này bằng nhiều cách khác nhau.

Chúng vẫn tồn tại cho đến ngày nay.

Ngày nay, một số người gọi những tồn tại mà người bình thường không thể nhìn thấy là "ma vật".

Khu vực dự trữ thức ăn, y như tên gọi, là nơi chứa thức ăn thức ma vật, mà thức ăn cũng chúng cũng là ma vật.

Có một số người đặc biệt có thể nhìn thấy "ma vật", và nếu họ có thể nhìn thấy chúng, ma vật có thể bị bắt.

Đây là một khu vực lưu trữ khổng lồ không có bất kỳ ánh sáng nào, bóng tối tràn ngập khắp nơi, môi trường thích hợp để những con ma vật này sinh sống. Chúng là thức ăn cho những loài ma vật cao cấp hơn, đồng thời, cũng là thức ăn cho những ma vật khác cùng phòng.

Tất cả ma vật ở đây đều không bị khóa, và việc "ăn thịt lẫn nhau" nằm trong phạm vi mà người chăn nuôi cho phép. Loại thức ăn hoang dã miễn phí này sẽ được bổ sung theo thời gian, nhiều con bị bắt gặp khi bị thương nặng, trong trường hợp này, nó sẽ nằm ở đáy chuỗi thức ăn, tiết kiệm và hợp túi tiền.

Đó là một cách chọn lọc "thức ăn tốt".

Bản thân thức ăn càng mạnh thì máu và thịt của chúng có thể cung cấp càng nhiều chất dinh dưỡng.

Đây là khu dự trữ thức ăn sơ cấp, nơi chứa một số ma vật sơ cấp, ba con quái vật bị thương nặng này đều bị ném vào, thực ra là để bổ sung thêm thức ăn. Nếu cho ăn một số "đồ ăn ngon", ma vật cấp thấp cũng có thể tiến hóa xa hơn.

"Các bạn nhỏ, bữa tối đã sẵn sàng! Hôm nay chúng ta có đồ ăn ngon ~" Hắn ta vui vẻ nói với ma vật trong phòng, sau đó lập tức đóng cửa lại.

Những ngọn đèn lấp lóe trong bóng tối tràn về phía thức ăn vừa được ném vào! Trong khoảng không, một tiếng rít không thuộc về thế giới này vang lên——

Con quái vật sừng trắng xám đã ngất đi không biết lấy sức mạnh từ đâu, khi mấy con quái vật đang cắn xé cơ thể nó, nó đột nhiên gầm lên một tiếng lớn!

Rất nhiều ma vật lập tức bị âm thanh cao tần dọa cho lăn xuống, một số thậm chí còn choáng váng tại chỗ, thân thể lập tức bị quái vật bên cạnh cuốn lên, nhanh chóng bị ăn sạch.

Tuy nhiên, có một con ma vật đã chống lại được đòn tấn công bằng âm thanh của quái vật có sừng, nó khéo léo leo lên lớp vảy xù xì của đối thủ, há miệng quạp lấy phần cổ——

Đôi mắt vòng trắng sáng rõ nhìn qua bóng đêm, bóng tối hoàn toàn không thể ngăn cản tầm nhìn của thằng bé, Hắc Đản có thể nhìn thấy rõ ràng diện mạo của con quái vật.

Bàn tay nhỏ nắm chặt lấy râu của ông nội, cơ thể nhỏ bé của Hắc Đản run lên.

Đôi mắt to khẽ bẹp bẹp, tuy sợ đến mức tiểu một chút nhưng lại không khóc.

Nhìn cái miệng đầy máu của đối phương đột nhiên mở ra, nhóc nắm chặt lấy râu của ông nội, lăng lăng nhìn thẳng vào con quái vật.

Đúng lúc này, quái vật sừng dê đột nhiên động đậy.

Không biết lấy sức từ đâu, miệng của nó đột nhiên mở ra, xé rộng đến mức không tưởng, nhanh như chớp chộp lấy thân thể của kẻ xâm nhập, sau đó ngậm chặt miệng lại.

Chất lỏng không rõ nổ tung trước mắt Hắc Đản.