Lời này vừa thốt ra, anh bỗng cảm thấy mình càng kỳ quái hơn.
Nhưng A Cẩn không cười nhạo anh, đôi mắt như đêm đen dán chặt vào Kế Hoan, nghiêm túc lắng nghe Kế Hoan nói chuyện.
"Gần đây ta ngẫu nhiên sẽ nằm mơ..."
Thực ra là giấc mơ của Hắc Đản.
Trong giấc mơ của thằng bé, có rất nhiều búp bê ếch xanh, rất nhiều bình sữa và rất nhiều trứng gà, mỗi quả vẫn còn nóng hổi, đã được bóc vỏ cẩn thẩn. Bất cứ khi nào nhìn thấy những bình sữa này qua đôi mắt của Hắc Đản, trong lòng "Kế Hoan" đều dâng lên cảm giác thỏa mãn vô cùng;
Kế Hoan trong mắt Hắc Đản là một chàng trai trẻ với khuôn mặt mờ nhạt, ngoại trừ đôi mắt sắc bén thì luôn xuất hiện trong bộ quần áo màu xanh lá cây mà Kế Hoan chưa bao giờ có;
Ông nội trong giấc mơ của Hắc Đản lại là một con quái vật to lớn với thân hình màu đen xám, ngày nào cũng cầm bình sữa làm vũ khí, thường xuyên trêu chọc Hắc Đản, nhất định phải ép nhóc bò hai bước mới cho cậu uống sữa. Đại ác nhân thường chảy nước dãi khi nhìn Hắc Đản ăn, mỗi khi điều này xảy ra, Hắc Đản sẽ cẩn thận quay đầu lại, tăng nhanh tốc độ uống sữa...
Những hình ảnh trong mơ này rõ ràng đến mức Kế Hoan vô thức vẽ ra một số thứ. Tuy nhiên, kỹ năng hội họa của anh không tốt, thậm chí bẩm sinh đã không có năng khiếu hội họa, những bức tranh vẽ ông nội của anh lúc học ở trường mẫu giáo còn khiến giáo viên mỹ thuật sợ đến phát khóc, chẳng hiểu trên đời sao lại có người vẽ tệ đến mức có thể bóp méo bất kỳ vật thể bình thường nào như vậy nữa. Tuy rằng đã lớn, nhưng anh vẫn rất ít khi vẽ tranh, hiếm khi tô vẽ được vài nét thì lại bị người ta nhìn thấy.
“Ta, ta vẽ không tốt lắm.” Kế Hoan nhỏ giọng nói. Ai ngờ--
“Không nhất định.” Giọng nói lãnh đạm của A Cẩn truyền vào tai.
"Tuy rằng đường nét không quá thành thạo, nhưng đại khái cũng đã khá tốt, vừa rồi tôi không nhìn kỹ bức tranh, nhìn lầm hình ảnh em muốn vẽ, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, bức tranh của em thực sự rất thực tế."
Nghe A Cẩn khen ngợi mình, Kế Hoan sửng sốt.
“Đây là em đúng không?” A Cẩn chỉ vào bóng đen giống như búp bê phù thủy trên sách bài tập.
Giọng nói không chút do dự, rất chắc chắn phán đoán của mình là chính xác.
Kế Hoan nhìn thoáng qua chỗ hắn chỉ, ngạc nhiên: Không ngờ tới, hình vẽ hắn chỉ đúng là bức tranh anh vẽ chính mình.
Nói chính xác, đó là bản thân trong giấc mơ của Hắc Đản.
Hơn nữa, hình vẽ này biến dạng méo mó, thậm chí tay chân còn vẽ như nhánh cây ... Làm thế nào A Cẩn nhận ra đây là mình?
Chẳng lẽ mình trong mắt hắn là như vậy sao? Nếu thế thì……
Kế Hoan đột nhiên ngẩng đầu nhìn A Cẩn, ánh mắt... có chút cổ quái.
A Cẩn khẽ lắc đầu: "Từ tỷ lệ cùng đặc điểm là có thể nhìn ra."
"Tỷ lệ cơ thể của em rất tốt, đầu nhỏ, phần thân dưới dài hơn thân trên rất nhiều. Dáng người như vậy bây giờ gọi là... tỷ lệ chuẩn người mẫu phải không? Ít người có, còn đây. .." A Cẩn chỉ vào bức vẽ nguệch ngoạc hình que của Kế Hoan: "Tỷ lệ... giống em như đúc."
"Hơn nữa, người trong tranh cũng có nốt ruồi giống em." A Cẩn tiếp tục.
Kế Hoan sửng sốt: Trên người mình có nốt ruồi sao? Không để ý chút nào.
Nghiêng đầu nhìn Kế Hoan, A Cẩn duỗi ngón tay, nhẹ nhàng chỉ chỉ nơi gần xương quai xanh bên trái của Kế Hoan.
Bây giờ đang là mùa hè, cổ áo công sở của Kế Hoan lớn hơn so với mùa đông, nên chỗ này thỉnh thoảng vẫn lộ ra ngoài.
Ngón tay A Cẩn nhẹ nhàng chạm vào da thịt của Kế Hoan, một lúc sau mới rời đi. Rõ ràng đang là mùa hè, nhưng ngón tay của hắn lại cực kỳ lạnh lẽo, không có một tia nhiệt độ cơ thể, vừa chạm vào người Kế Hoan, Kế Hoan đã kìm lại bản năng muốn rụt cổ.
“Nơi này có một cái nốt ruồi, rất nhỏ, nhìn kỹ cũng rất khó thấy.” A Cẩn nhàn nhạt nói, sau đó chỉ vào cùng một vị trí của người trong tranh, quả nhiên có một điểm nhỏ mờ nhạt ở đó.
"Hình như em cũng không nhận ra khả năng ghi nhớ tức thì của mình rất tốt. Hình ảnh trong mơ thường biểu thị những điều mà chúng ta bỏ qua trong thực tại, thật tuyệt vời ..." A Cẩn mỉm cười.
Kế Hoan sửng sốt.
Ngay lúc anh còn đang ngẩn người, A Cẩn dùng ngón tay lật trang sách, lộ ra một bức vẽ bậy trên đó, ngẩng đầu nhìn Kế Hoan: “Đây cũng là em mơ thấy sao?”
Lần này, hắn đang đề cập đến con quái vật to lớn trong giấc mơ của Hắc Đản.
Trong lúc vô ý, Kế Hoan cũng vẽ luôn hình của "ông nội".
Kế Hoan do dự gật đầu, nhưng lần này, anh không giải thích đây là cái gì.
A Cẩn vẫn tiếp tục nói: “Em nắm bắt chính xác đặc điểm của bức tranh thật đấy, làn da màu nâu xám, toàn thân chỉ còn xương, trên đầu có sừng giống như cừu ... Cái này là Callas."
“A?” Kế Hoan theo phản xạ ngẩng đầu lên.
Sau đó, anh nhìn thấy người bên cạnh nở nụ cười, con ngươi đen tuyền không một tia sáng, tươi cười thật sâu:
" Callas là tên của một loài ma vật."
"Ma vật? Đó là cái gì?" Kế Hoan sửng sốt một chút, sau đó kỳ quái nhìn hắn: "Đây chẳng qua là ta vẽ, những thứ trong mộng sao có thể là thật chứ, đều là giả... "
"Ừm, giấc mơ tuy hư vô mờ mịt, nhưng cũng chưa chắc là giả, cũng không phải là không tồn tại, thứ em nằm mơ có một cái tên." A Cẩn cười trông hơi kỳ lạ.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy thứ gì đó giống Hắc Đản trong mắt A Cẩn.
Hư vô, trống rỗng và tối tăm, như thể chẳng có bất cứ thứ gì lọt được vào mắt hắn.
Nhưng Kế Hoan vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào đôi mắt đó, một lúc sau mới hỏi: “Ma vật… là chỉ… quái vật sao?”
Định thần lại, A Cẩn nói:
"Không phải. Nhưng... theo cách nhìn của người thường..., có lẽ là một trong số đó."
Ánh mắt của hắn rời khỏi mặt Kế Hoan, ngẩng đầu suy tư, tựa hồ đang tự nói với chính mình, một lúc sau, hắn mới tiếp tục trả lời câu hỏi lúc trước của Kế Hoan:
"Để xem nào, ma vật trong mắt người bình thường cũng là quái vật, nhưng quái vật không cùng đẳng cấp với ma vật. Ma vật, thực chất là một loài sinh vật thứ nguyên, tuổi thọ hay khả năng đều khác biệt hoàn toàn với con người, vì vậy thông thường, chúng không thể bị phát hiện bởi mắt thường, ừm ... thay vì gọi là quái vật, chúng gần giống với ma quỷ trong miệng con người hơn, phải không?"
“Quỷ?” Sắc mặt Kế Hoan càng thêm cổ quái.
"Phải, bởi vì nó không thể được nhìn thấy bằng mắt thường, nhiều vấn đề mà con người không thể giải thích thường được phân loại là hiện tượng siêu nhiên, nhưng trên thực tế, kẻ chủ mưu của hầu hết các sự kiện siêu nhiên lại là ma vật." A Cẩn gật đầu.
"? Ý anh là yêu ma?" Kế Hoan cẩn thận suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“... Ma vật cũng là một loại yêu quái, nhưng không phải tất cả ma vật đều là yêu ma.” A Cẩn trả lời rất nghiêm khắc, một lúc sau hắn chỉ vào con quái vật trong bức tranh của Kế Hoan: “Tuy nhiên, Callas tuyệt đối được phân vào chủng loại yêu ma ác độc nhất."
"Bản chất của chúng vốn độc ác, không sống theo bầy đàn. Chúng là những con quái vật ăn thịt thuần chủng hiếm có trong số những loài ma vật. Vì chủng loại thức ăn nên chúng cực kỳ hung dữ, tính xâm lược cực kỳ mãnh liệt, đồng thời, cũng là những kẻ vô cùng sành ăn, yêu thích ăn thịt và máu của con non.” Hắn dừng một chút, sau một lúc lâu thì nhìn về phía Kế Hoan: “Cho dù là trẻ em nhân loại hay là là ấu tể ma vật, đều là đồ ăn yêu thích nhất của chúng.”
Kế Hoan sững người một lúc, sau đó cúi đầu nhìn sinh vật có sừng trên bức tranh.
"Tốc độ của chúng được coi là nhanh nhất trong số các loại ma vật. Có một đôi cánh ẩn sau lưng, có thể bay trong khoảng cách ngắn. Thị lực của chúng rất phát triển, nhưng thính giác lại tương đối kém. Tuy nhiên, một con Callas trong trạng thái khỏe mạnh sẽ có vảy đen. Chỉ khi ốm yếu hoặc sắp chết, vảy của chúng mới chuyển dần sang màu trắng xám, lúc này thính giác và thị giác của chúng sẽ yếu dần, cho đến khi mất hẳn thì thôi."
A Cẩn nói tiếp:
"Tuy nhiên, rất hiếm khi gặp được Callas có vảy màu trắng và xám. Bởi vì loại ma vật này trời sinh tàn nhẫn hiếu chiến, hầu hết đều chết rất sớm."
“Phần lớn Callas sẽ chết ở độ tuổi còn trẻ và trung niên.” A Cẩn lặng lẽ nói.
Kế Hoan không nói lời nào.
"Người chưa từng thấy Callas không thể vẽ ra tất cả các đặc điểm của Callas được. Em thử nhớ lại xem, xung quanh có bất kỳ dấu hiệu nào của Callas không?"
“Bọn chúng thích thịt, ghét mùi tanh, bước chân rất nhẹ, không có bóng… ừm, cái này không tính, đại bộ phận quái vật đều không có bóng, nơi sinh sống cũng không có muỗi, chúng sống..., ừm... cái này cũng không tính, phần lớn máu ma vật đều có độc, nên những nơi chúng ở thường không có muỗi."
Nói đến đây, A Cẩn cau mày, vươn tay sờ sờ cằm, tựa hồ từ trong trí nhớ tìm được cái gì đó, lông mày đột nhiên nhướng lên:
"Hãy nhớ rằng: Callas rất thích suối nước nóng. Tất cả Callas sẽ chọn những nơi có suối nước nóng để xây tổ. Suốt đời, chúng sẽ không bao giờ rời khỏi suối nước nóng. Ngoài ra, do vảy của chúng chứa rất nhiều chất axit nên đất ở những nơi chúng ở lâu ngày sẽ chuyển dần sang màu đỏ, khó mọc được tấc cỏ nào”.
Theo lời kể của người đàn ông, nhịp tim của Kế Hoan đột nhiên trở nên hỗn loạn, tim đập càng lúc càng nhanh, cơ thể lại càng lúc càng lạnh, rõ ràng là giữa mùa hè, nhưng cơ thể lại như bị ngâm trong nước đá.
Tuy nhiên, anh không hề để lộ điều này, sau khi mời A Cẩn ăn thêm hai chiếc bánh quy nhưng bị từ chối, anh đã tự mình ăn hết, uống thêm một tách trà thảo mộc, lẽ phép tạm biệt với A Cẩn.
Sau khi A Cẩn rời đi, anh cẩn thận lau dọn sàn sạch sẽ, kiên quyết đợi đến hết giờ làm việc mới rời đi với đồ đạc của mình.
Vừa đứng đợi xe dưới chân núi, một chiếc xe bus chạy ngang qua nhưng Kế Hoan lại không lên ngay như mọi khi, mà ngồi trên ghế lạnh chờ thêm hai chuyến nữa. Cho đến khi chuyến xe buýt cuối cùng lên núi tới nơi, chạm vào chiếc túi chống muỗi trên người, khẽ lau lau mặt, Kế Hoan bình tĩnh bước lên xe với vẻ mặt thản nhiên.