Chương 3: Chia tay

Kế Hoan bình tĩnh hỏi tên và địa chỉ bệnh viện nơi chị gái đang ở, anh còn muốn hỏi kỹ càng cặn kẽ hơn về tình trạng của chị mình, nhưng đối phương lại không chịu nói thêm, không bao lâu liền cúp máy.

Làm xong hết thảy, sự hoảng sợ anh cố kìm nén nơi đáy lòng bỗng chốc dâng lên.

Không liếc nhìn phòng học lấy một cái, Kế Hoan hồn bay phách lạc rời khỏi khu dạy học.

Vẻ mặt anh nghiêm túc, khóe miệng mím chặt, gió lạnh tạt thẳng vào mặt khiến cơ thể dần dần lạnh đi, đôi mắt dần khôi phục trở lại trạng thái bình thường.

Đi thong thả biến thành chạy chậm, sau đó sải bước chạy nhanh.

Anh chạy đến nơi bản thân làm việc hàng ngày sau giờ học - một cửa hàng sửa chữa ô tô.

“Đưa tiền lương tháng trước cho tôi.” Vừa vào cửa, anh trực tiếp đi thẳng tới chỗ ông chủ tiệm sửa xe, vào thẳng vấn đề.

“Này! Bây giờ mới là đầu tháng, chúng ta đã thỏa thuận rằng ngày trả lương sẽ là giữa tháng!" Người đàn ông béo ú từ dưới xe bước ra, bất mãn nói với Kế Hoan.

Kế Hoan không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Vóc dáng anh xem như khá cao, so với với ông chủ tiệm sửa xe 1m7 còn cao hơn nửa cái đầu. Nhưng vì vẫn đang trong giai đoạn phát dục nên còn hơi gầy, bất quá ông chủ lại biết, đằng sau thể hình nhìn như đơn bạc này lại cất giấu thứ sức mạnh lớn đến bao nhiêu!

Lần đầu tiên ông nhìn thấy Kế Hoan là khi anh đang bị bao vây bởi một đám côn đồ địa phương, ngay cả trong các thị trấn nhỏ cũng sẽ có vài ba thành phần bất hảo chứ đừng nói đến trấn Bát Đức. Ngay khi ông chủ tiệm sửa xe nghĩ rằng thiếu niên trước mặt sẽ bị quần ẩu, chỉ là, tình hình nhanh chóng xoay chuyển, thiếu niên ra tay như sấm, cuối cùng lại dùng sức của một người đánh bay bốn tên lưu manh đối diện!

Sau đó, thiếu niên này ở trấn trên tìm công việc bán thời gian khắp nơi, mấy cửa hàng khác đều ngại Kế Hoan tuổi nhỏ nên từ chối, chỉ có ông nhớ tới sự hung ác của cậu khi đánh nhau, ngẫm lại cửa hàng của mình ngày thường cũng rất dễ thu hút mấy tên lưu manh hỏi thăm, quyết định tuyển dụng hắn.

Sự thật chứng minh quyết định này là vô cùng chính xác, tuy rằng Kế Hoan tuổi không lớn, nhưng sức làm lại gấp đôi người bình thường, hơn nữa gia hỏa này đặc biệt giỏi đánh đấm, trước kia có vài ba tên côn đồ không có việc gì lại chạy tới thu phí bảo kê cũng bị anh đánh chạy, sau đó không thấy ló mặt thêm lần nào nữa. Tiền làm thêm trả cho Kế Hoan còn thấp hơn nhiều so với phí bảo kê cống nạp cho mấy thằng khốn nạn ấy, điều này khiến ông chủ không chỉ một lần khoe khoang với vợ về quyết định vô cùng “anh minh sáng suốt” này.

Hơn nữa, tuy đánh nhau giỏi là vậy nhưng khi làm việc ở tiệm sửa xe, cậu lại rất khiêm tốn và thật thà, bảo làm cái gì liền làm cái đó, công việc nặng nhọc đến đâu cũng không than mệt, chưa bao giờ đòi tăng lương, thỉnh thoảng bị ông chủ tiệm sửa xe mắng cũng không nói hai lời, dần dà, ông cũng quên mất bộ dáng tàn nhẫn của thằng nhóc lúc đánh nhau.

Mà hiện tại, bộ dạng thiếu niên nhìn về phía mình, hệt như đang nhìn du côn lưu manh đến gây rối……

Nuốt một ngụm nước miếng, chủ tiệm sửa xe còn muốn nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của cậu thanh niên, ông phát hiện bản thân không thốt nên lời, thậm chí hai chân còn khẽ run nhè nhẹ.

“Tôi còn chưa đủ 18 tuổi, nghĩa là ông đang sử dung lao động trẻ em bất hợp pháp.” Thiếu niên mặt lạnh như tiền bỗng cất lời.

“Mẹ kiếp! Cái thằng trời đánh ——” Trong miệng nhỏ giọng mắng một câu, chủ tiệm vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, vẫy vẫy tay, như muốn tránh né nói: “Đi ra sau, tìm dì Vương, bà ấy tính tiền cho.”

Dì Vương là kế toán của tiệm sửa xe, đồng thời cũng là người quản lý tài chính của tiệm, những cửa hàng nhỏ như này về cơ bản chỉ là cửa hàng nhỏ lẻ.

Cúi đầu, tóc mái che khuất đôi mắt, Kế Hoan lại biến thành cậu bé trầm mặc ít lời như trước đây, bước qua người chủ tiệm sửa xe, anh lập tức đi về phía buồng trong.

Một người phụ nữ hơi béo đang xem TV, vừa xem vừa ăn hạt dưa, thỉnh thoảng lại cười rất to.

Nhìn thấy Kế Hoan tiến vào, cô vội vàng vặn nhỏ âm lượng TV, quay mặt đi, mỉm cười với Kế Hoan: “Kế Hoan, đến rồi à?”

Gật gật đầu, Kế Hoan trực tiếp: “Dì Vương, cháu tới lĩnh tiền lương tháng trước.”

“Ai? Còn chưa đến ngày…… Nhưng không sao, để dì cấp luôn cho cũng được.” Dì Vương là một người tâm tư chu đáo, bà liếc nhìn lịch trên tường, rồi nhìn Kế Hoan đang cúi đầu. Không biết não bổ cái gì, bà lập tức lấy cuốn sổ rách nát trong ngăn kéo ra, kiểm tra giờ làm việc của Kế Hoan tháng trước, sau đó nhanh chóng thanh toán và đưa tiền cho anh.

Kế Hoan cẩn thận điểm điểm tiền, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu: “Nhiều hơn 300.”

“Đó là phí tăng ca, quốc khánh tháng trước không phải có gọi cháu đến hỗ trợ sao?” Vương di cười cười: “Dì cho thì nhận đi.”

“Ồ.” Cẩn thận bỏ tiền vào trong túi, Kế Hoan nhìn bà một lúc, sau đó đột ngột cúi đầu.

"Làm sao vậy? Được rồi, dì biết tiểu tử cháu sẽ không vô cớ muốn ứng trước tiền lương đâu, cháu có việc cần tiền gấp đúng không? Mau đi làm đi." Dì Vương vẫy vẫy tay.

Gật gật đầu, Kế Hoan lập tức chạy đi.

Sau đó, anh chạy đến nhà ga kiểm tra xem vé tàu đến thành phố nơi chị gái đang sống là bao nhiêu, rồi tính toán số tiền tiết kiệm được từ trước đến nay để giữ cho chi tiêu của mình ở mức tối thiểu. Mua một túi gạo lớn, Kế Hoan lại đến cửa hàng thịt rồi chọn mua lượng lớn, sau khi suy nghĩ một hồi, anh lại mua một ít trứng gà, lúc này mới bao lớn bao nhỏ bắt xe buýt trở về. Nhiều đồ vật như vậy, cũng may anh sức lớn, còn mang được.

“Tiểu Hoa, con định chuẩn bị trước đồ cho năm mới à? Trong nhà còn gạo sao lại đi mua?” Vừa thấy mặt anh, lão gia tử đã bị trận thế này làm cho giật mình.

“Cháu đổi ý rồi, cháu muốn đi học đại học.” Không thèm để ý đến ông nội buộc miệng gọi ra nhũ danh của mình, Kế Hoan đem trứng gà dễ vỡ nhất đặt lên trên bàn, sau đó mới dỡ bao gạo nặng nhất xuống, cuối cùng là bỏ thịt heo vào ngăn đông tủ lạnh.

Nghe hắn nói vậy, gia gia nháy mắt đã quên mấy thứ này: “Tiểu tử cháu rốt cục cũng chịu hiểu rồi, không học đại học thì phải làm sao? Nghe nói con nít trong thành phố đều phải học cái gì mà... nghiên cứu sinh!”

“Ừm, chị có gọi điện thoại cho cháu, bảo kỳ nghỉ đông đến trường luyện thi chỗ chị, cháu đồng ý rồi.” Kế Hoan nói ra cái cớ đã nghĩ ra trên đường về.

“Tiểu Hắc gọi điện thoại cho cháu sao? Ta đang thắc mắc con nhóc kia mấy tháng nay sao không gọi điện thoại về đấy!”

“Chị nói có gọi điện thoại cho ông, nhưng không ai nhận.” Những lời này Kế Hoan nói vô cùng thuận miệng, lúc trước chị gái thường xuyên gọi điện thoại cho ông nội, chẳng qua ông nội thường ở bên ngoài làm việc, rất ít khi bắt máy.

Kế Hoan cũng không lo cớ này sẽ bị vạch trần: Ông nội không biết kiểm tra lịch sử cuộc gọi.

“Ngày mai cháu sẽ đi, vừa rồi cháu mua vé ở nhà ga rồi.” Kế Hoan tiếp tục nói.

“…… Cũng được, sau khi con đi, nhớ chăm sóc chị gái con, đọc sách cho tốt nữa.” Ông nội thoạt nhìn cũng không phát hiện điều gì bất thường, Kế Hoan cuối cùng yên tâm.

Trước khi xác nhận tình hình hiện tại của chị gái, anh không định nói cho ông nội bất kỳ tin tức nào, thân thể ông nội không tốt, chịu không nổi xúc động.

Bữa tối như thường lệ, vẫn là cháo ông nội nấu, dưa muối Kế Hoan làm, bánh bao mua trên núi, Kế Hoan mua hơn 30 cái bánh bao, để đông trong tủ lạnh, đủ cho ông nội ăn hơn hai mười ngày.

Đêm hôm đó, Kỷ Hoan chạy xuống núi mua thêm bình ga mới.

Suy nghĩ một vòng xem trong nhà còn gì chưa chuẩn bị không, anh chìm vào giấc ngủ một cách lo lắng.

Sau khi ngủ thϊếp đi, anh không biết rằng ông của mình đã bước vào phòng.

Ngồi ở đầu giường Kế Hoan, lão gia tử chìm trong bóng đêm thật lâu, sau một lúc mới nhẹ nhàng sờ sờ cái trán Kế Hoan.

.......

Tuy rằng ngủ khá muộn, nhưng ngày hôm sau Kế Hoan vẫn dậy rất đúng giờ. Ông nội còn dậy sớm hơn anh, hành lý nhỏ mà Kế Hoan chuẩn bị trước đó bỗng lớn hơn tối hôm qua rất nhiều, có vẻ như ông lại nhét thêm đồ vào rồi.

Kế Hoan theo thói quen kiểm tra hành lý, chú ý tới một phong thư dày cộp đựng tiền giấy bên trong.

“Cháu mang đủ tiền dùng rồi.” Ngồi xổm trên mặt đất, Kế Hoan trả lại phong thư chứa tiền.

“Không phải cho cháu, là cho Tiểu Hắc, tới bên kia rồi, nhớ mua cho Tiểu Hắc một cái váy hoa, vừa đắt vừa đẹp.” Lão nhân gia khoát khoát tay.

Kế Hoan nghe vậy mới cầm về, nhưng anh không để nó lại vào túi hành lý, mà đặt nó vào trong túi áo trong của mình.

Tuy rằng chỉ là thiếu niên trước nay chưa từng đi ra khỏi trấn nhỏ, nhưng anh đã đọc khá nhiều tin tức, khi đi ngoài, đặc biệt là đi xe lửa, tiền tài nhất định phải giữ kĩ bên người.

Xách theo một túi hành lý, Kế Hoan vẫy tay tạm biệt ông nội.

Sau khi anh vừa rời khỏi, ông đứng dưới gốc cây lớn trong sân khá lâu, khẽ chạm vào thân cây, một lúc sau, ông lấy từ trong phòng một cái rìu.

“…… Cần…… gỗ mới……” Thở dài một hơi, ông vung rìu về phía cái cây duy nhất còn sót lại trong sân.