Chương 24: Người lạ đến

Thị trấn Bát Đức là một địa phương nhỏ, bất quá chim sẻ dù nhỏ cũng đầy đủ ngũ tạng, từ mẫu giáo, trường tiểu học, trường trung học cơ sở đến trường trung học phổ thông, cái gì cũng có, chỉ không có trường đại học. Tuy nhiên, gần thị trấn Bát Đức có một trường đại học tổng hợp, mặc dù không được xếp hạng trong nước nhưng lại rất gần nhà, điểm đầu vào cũng không cao, hầu hết trẻ em sinh ra ở thị trấn Bát Đức đều chọn đi học ở đó.

Dân số thị trấn không quá đông nhưng cũng không quá ít, vừa đủ náo nhiệt nhưng lại không quá chen chúc, gia đình nào cũng có nhà, người trẻ không phải phấn đấu sống chết để mua phòng ở, tiền lương trung bình cũng là tương đối. Dưới tình huống không có mấy áp lực về chuyện mua nhà, phần lớn người sinh sống ở trấn nhỏ này đều có cuộc sống khá dễ chịu.

Xem Kế Hoan và Vương Tiểu Xuyên là biết, tuy vẫn đang là năm thứ ba trung học nhưng làm việc bán thời gian, rõ ràng áp lực học tập của họ không quá lớn, chứng tỏ học sinh ở đây cũng chẳng căng thẳng vì thi cử là bao, thậm chí cuộc sống của người trưởng thành còn hơn thế. Vì vậy, có một hiện tượng không biết có phải là kỳ lạ trong thị trấn hay không: hầu hết mọi người trong thị trấn đã sống ở đây nhiều thế hệ, từ thế hệ cụ tổ, rồi thế hệ ông bà, thế hệ cha mẹ… thậm chí một số người có ra ngoài học tập, nhưng hầu hết vẫn chọn quay trở về, cuốn vào một vòng tuần hoàn nội tại.

Nói cách khác, đây là một thị trấn hẻo lánh, rất khép kín.

Với người lớn đã trải qua nhiều năm ở đây thì không nói— dù sao thỉnh thoảng cũng có nhiều đồng nghiệp từ trường đại học bên ngoài về làm việc, nhưng đối với trẻ em mà nói, học sinh chuyển trường là sinh vật hiếm thấy mà chúng chưa từng gặp qua!

Đặc biệt là những học sinh chuyển trường này còn yêu cầu được nhà trường thay kiểu đồng phục học sinh mới, trông vô cùng xinh đẹp, giống như những bộ đồng phục học sinh trong truyện tranh vậy!

Đây là người thành phố!

Sự tò mò của những cô gái ở Thị trấn Bát Đức hoàn toàn bị thu hút bởi những học sinh mới chuyển đến. Bất kể bọn họ đi tới đâu, luôn có người lén lút ngó theo, không phải không có ai tìm cách nói chuyện với họ, mà là hầu như ai cũng phải ăn đinh cứng đinh mềm.

Ví dụ như Vương Minh Tình, trước khi Kế Hoan quay lại trường học, không biết có bao nhiêu nam sinh tìm cách bắt chuyện với cô, nhưng cô lại hoàn toàn gạt đi, đến khi Kế Hoan đến, đối phương lại chủ động chào hỏi, ai ngờ lần này lại đến lượt mình mất mặt.

Những học sinh bản địa ngay lập tức lấy lại cân bằng.

Nhìn xem, người nhà quê chúng ta cũng ngại phiền phức, ngươi mặc kệ chúng ta, chúng ta cũng mặc kệ ngươi!

Nói tóm lại, sau khi Kế Hoan quay lại, làn sóng mà những học sinh chuyển trường khơi dậy nhanh chóng bị dập tắt.

Kế Hoan không để ý những thứ này.

Sau giờ học, cuộc sống làm việc của anh lại bắt đầu.

Không giống sự thờ ơ với cuộc sống ở trường học, Kế Hoan có thể lập tức nhận ra những thay đổi trong viện dưỡng lão: có nhiều người xuất hiện ở viện dưỡng lão hơn.

Những căn phòng trống ban đầu đều chật kín người, Kế Hoan làm việc ở đây đã hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy tình huống như vậy.

Tuy nhiên, những người đến để hồi phục sức khỏe có một số điểm chung: thứ nhất, họ đều có vẻ khỏe mạnh; thứ hai, họ đều đến từ bên ngoài.

“Có lẽ tới đây vì suối nước nóng?” Vương Tiểu Xuyên không khỏi nghĩ nhiều.

Kế Hoan cau mày.

"Chắc là không, bọn họ căn bản không ngâm suối nước nóng a ~ Thậm chí sức khỏe của bọn họ rất tốt, thật không biết bọn họ phí tiền đến đây làm gì, chẳng lẽ vì để dưỡng sức sao?" Một đồng nghiệp khác nhún vai, sau đó đột nhiên trầm giọng nói: "Chỉ là, ta có một phát hiện."

"A? Mau nói đi ——" so với Kế Hoan thờ ơ, Vương Tiểu Xuyên lại là người bát quái điển hình, ho khan một tiếng, vội vàng nhẹ giọng nói:

“Những người này có rất nhiều người họ Vương!” Tên của mọi người đều dán ngoài cửa, chính hắn là người đánh bảng tên nên lập tức chú ý tới.

"Hả? Cùng họ với tôi?" Vương Tiểu Xuyên giật mình.

“Cho nên, tôi đoán đây có thể là kỳ nghỉ gia đình?” Đồng nghiệp của Kế Hoan thần bí nói ra kết luận.

Kế Hoan và Vương Tiểu Xuyên không nói nên lời.

Tại sao những vị khách này lại đột ngột đến đây, Kế Hoan hoàn toàn không biết. Nhưng sau đó Vương Tiểu Xuyên nắm được một số thông tin nội bộ: Trước đó có người muốn mua viện dưỡng lão này, nhưng viện trưởng không đồng ý, tuy nhiên thái độ của đối phương rất cứng rắn, ngay lúc viện trưởng sắp không chịu nổi áp lực, rất nhanh đã có hai gia đình khác đến bày tỏ nguyện vọng mua lại, không biết giữa ba bên có tranh giành riêng hay không, cuối cùng viện dưỡng lão vẫn chưa đổi chủ, sau đó các phòng trống trong viện dưỡng lão đều được lấp đầy.

Đây là điều mà Vương Tiểu Xuyên hỏi thăm từ dì của mình, dì dặn dò cậu gần đây phải làm tốt công việc, thực ra, dì cũng thầm nói tốt hơn hết là không nên đến đây trong khoảng thời gian này, nhưng nghĩ đến việc Kế Hoan cần công việc, Vương Tiểu Xuyên quyết định giấu diếm.

Trong lòng Kế Hoan vẫn luôn nghĩ tới, hồ bơi nơi phát hiện ra bột màu đen đã bị phong tỏa bằng dây thừng, treo biển báo đang cải tạo, tạm thời cấm ra vào.

Công việc hiện tại của Kế Hoan gần giống như y tá chính quy, mặc dù tay nghề Vương Tiểu Xuyên cao hơn nhiều so với lúc mới vào làm , nhưng trình độ vẫn hơi thấp, trước kia để chiếu có hai người, lãnh đạo trung tâm điều dưỡng thường sắp xếp bọn họ làm cùng nhau. Nhưng tình huống hiện tại khá đặc thù, Vương Tiểu Xuyên không đủ trình độ chuyên môn liền bị tách ra, làm việc bên ngoài, chỉ còn Kế Hoan xử lý qua lại giữa các phòng ở vị trí trung tâm.

Người đi cùng anh hôm nay là chị Trương, một y tá dày dặn kinh nghiệm, cô rất tự hào về năng lực chuyên môn của mình, khách hàng khó tính đến đâu mà giao vào tay cô, cô đều có thể xử lý rất tốt. Hiện tại bỗng một đám người khỏe mạnh không cần điều dưỡng lại đến viện dưỡng lão, công việc được giao cho họ bỗng trở thành thu dọn phòng và dọn dẹp, hoàn toàn là công việc của nhân viên phục vụ khách sạn!

Tuy rằng không nói rõ ràng, nhưng Kế Hoan phát hiện cô không vui lắm. Đặc biệt là căn phòng mà họ đang xử lý bây giờ: quần áo và giày dép khắp nơi, chiếc bàn thường dùng để đặt thuốc giờ chất đầy mỹ phẩm và nước hoa, thoạt nhìn giống như phòng của một cô gái trẻ, chỉ có vậy.

Sắc mặt của chị Trương càng am trầm. Cả hai đều im lặng làm việc, hy vọng dọn dẹp càng sớm càng tốt rồi rời đi.

Đúng lúc này, chủ nhân của căn phòng trở lại, trong đó có hai người, đều là nữ sinh. Trong đó có một người Kế Hoan lại nhận ra, chính là Vương Minh Tình mấy ngày nay ngồi bên cạnh anh, người kia mặc dù không quen biết, nhưng nhìn rất quen, có lẽ là một học sinh chuyển trường khác.

"Tình Tình, ông nội rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì! Muốn chúng ta đến đây làm người hầu, ở đây có nhiều người quét dọn như vậy, tại sao chúng ta phải làm những việc này!" Cô gái kia lớn tiếng phàn nàn, vừa thấy hai người dọn phòng liền vội vàng ngừng nói.

Nhưng chắc tâm trạng cô ta không tốt, đám người Kế Hoan vừa vặn đυ.ng phải họng súng của cô ta, sắc mặt lập tức trở nên tồi tệ.

May mắn thay, Vương Minh Tình kịp thời nhận ra Kế Hoan, đưa tay ngăn cô lại, cười với Kế Hoan: "Là Kế Hoan sao? Sao cậu lại ở đây...?"

Khi làm việc, Kế Hoan đeo khẩu trang, cũng làm khó cô nhận ra.

"Cậu ta là ai? Tình Tình, sao em lại quen biết với người dọn dẹp?" Kế Hoan chưa kịp trả lời, cô gái kia đã buột miệng, chị Trương bên cạnh Kế Hoan tối sầm mặt lại.

Trước khi chị Trương nổi bão, Kế Hoan vội vàng nói:

"Tôi làm việc ở đây."

Lúc này, Vương Minh Tình cũng giới thiệu Kế Hoan với cô gái bên cạnh, khi nghe giới thiệu anh bằng từ "bạn cùng lớp", Kế Hoan thầm nghĩ: Quả nhiên là học sinh chuyển trường.

Lông mi khẽ rũ xuống, Kế Hoan cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.

Kế Hoan muốn nhanh chóng thu dọn căn phòng rồi nhanh chóng rời đi, mặc dù không ngại giúp bạn cùng lớp quét dọn nhưng sắc mặt của chị Trương đang càng ngày càng tệ. Chắc là từ "dọn dẹp" vừa rồi làm cô khó chịu.

Nhưng nguyện vọng này dường như đã định sẵn không thành, sau khi nghe Vương Minh Tình giới thiệu, cô gái bên cạnh trợn tròn mắt, đột nhiên vui vẻ nói:

"Hóa ra là người quen biết. Này! Hai người giúp tôi một việc được không? Tôi sẽ trả tiền thuê, lương gấp đôi tiền lương mỗi giờ, thế sao? Đều là người dọn dẹp, làm ở chỗ nào cũng như nhau, phải không?"

Kế Hoan vốn định từ chối, nhưng nhìn Trương tỷ bên cạnh sắp nhịn không được, Kế Hoan vội vàng kéo xuống mặt mũi:

"Được, nhưng chỉ có mình tôi đi thôi. Trương tỷ là y tá chính thức ở đây, cô ấy chỉ tới đây để dạy tôi, những việc này cô ấy không thường làm."

Vừa nói, anh vừa ấn vai chị Trương, chị Trương ngoan cố vùng vẫy một hồi, cuối cùng vẫn nghe theo Kế Hoan, lựa chọn im lặng.

Sau đó, Kế Hoan rất tự nhiên nhận thêm một công việc bán thời gian khác, với mức lương cực tốt, gấp ba lần so với bây giờ.

Địa điểm làm việc: sân riêng bên cạnh.

Không chỉ cô gái đó, Vương Minh Tình nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn giao công việc của mình cho Kế Hoan.

Mặc đồng phục được chỉ định do hai người họ cung cấp, mang theo một tấm bảng gỗ xác minh danh tính, Kế Hoan cứ như vậy đi nhậm chức.

Sau khi được kiểm tra ở cửa ra vào, Kế Hoan bước vào cổng ngôi nhà bí ẩn với đầy đủ dụng cụ dọn dẹp...