Chương 14: Bột đen

Mọi người đều thích dạy những người tay chân nhanh nhẹn, Kế Hoan mặc dù chỉ là nhân viên tạm thời, nhưng trình độ đã có thể so sánh với nhân viên chính thức, trên thực tế, do viện dưỡng lão thiếu nhân lực nên anh được coi như một nhân viên bình thường.

Kế Hoan hiện chịu trách nhiệm giám sát tình trạng thể chất của những người ở trong phòng thuộc khu vực thẩm quyền của mình, hỗ trợ họ chăm sóc các loại hạng mục hộ lý, cuối cùng là chịu trách nhiệm dọn dẹp. Khó trách người phụ trách muốn tăng lương cho Kế Hoan, thậm chí cô còn cảm thấy mình giao quá nhiều việc cho cậu thanh niên này.

Máy hút bụi không được sử dụng, phải dùng chổi nhúng nước để quét sàn nhà, khi bụi đen được quét ra một lần nữa, Kế Hoan lại nghi hoặc.

Không có đất đen ở thị trấn Bát Đức, loại bụi này trông không giống bụi bẩn, Kế Hoan không biết nó là gì, nhưng anh đã chú ý đến những thứ này một cách khó hiểu kể từ khi quét chúng ra khỏi phòng vào mấy ngày trước.

Hai ngày nay, khi Kế Hoan ở nhà, anh thường dọn phòng mỗi ngày hai lần, ngay cả ông nội cũng cảm thấy kỳ quái, sao bỗng tự nhiên dọn dẹp sạch sẽ vậy, Kế Hoan nói với ông nội là để phòng bệnh, nhưng thực ra anh đang kiểm tra xem thứ bột đen đó có còn xuất hiện nữa không. Không chỉ trong phòng mà ngay cả khi dọn chuồng heo, anh cũng rất lo lắng, nhưng hai ngày nay Kế Hoan không tìm thấy thứ bột đen đó ở nhà.

Tuy nhiên, những gì không được tìm thấy ở nhà, lại được tìm thấy trong viện dưỡng lão.

Vì vậy, hôm nay sau giờ làm việc, khi đến thăm Vương Tiểu Xuyên, đưa cho cậu một quả lê đông lạnh như thường lệ, Kế Hoan nhờ nhân viên bệnh viện cho mượn một cây chổi.

"Ơ? Tiểu Hoan, cháu làm gì vậy?" Mẹ Vương Tiểu Xuyên có chút kinh ngạc.

"Cháu quét dọn lại một chút. Dì, dì cũng bị cảm sao? Cháu nghĩ chắc là vì bệnh viện không được sạch sẽ cho lắm. Nhà cháu mỗi ngày đều phải lau hai lần, đến bây giờ, con, ông nội và Hắc Đản đều không sao cả." Kế Hoan khó được nói được một câu dài như vậy, nghĩ nghĩ, anh lại bỏ thêm một câu: “Gần nhất người cảm mạo phát sốt nhiều, viện điều dưỡng nhân thủ không đủ, bệnh viện chắc cũng vậy? Trước kia có thể được lau dọn mỗi ngày nhưng bây giờ khó làm được, về lâu về dài chỉ sợ không tốt cho sức khỏe của mọi người”.

Chỉ cần có lợi cho sức khỏe của Vương Tiểu Xuyên, mẹ cậu tất nhiên sẽ không phản đối, nghe Kế Hoan nói vậy thì gật đầu lia lịa: "Cháu nói đúng! Đúng là như vậy! Mấy ngày nay chắc nhân viên bệnh viện quét dọn không đúng hạn...

Ai nha! Cháu xem, mấy ngày nay dì lăn lộn khắp nơi, đạo lý đơn giản như vậy cũng quên mất. Để dì xuống lầu mua giẻ lau mới. "

Mẹ Vương Tiểu Xuyên thuộc phái hành động điển hình, nói xong liền nhảy dựng lên, lao ra khỏi cửa.

Trên giường bệnh, Vương Tiểu Xuyên áy náy cười cười với anh, đôi môi có chút tái nhợt. Nằm viện mấy ngày nay, bệnh tình của Vương Tiểu Xuyên vẫn không có chút tiến triển nào, hơn nữa nhiệt độ cơ thể mỗi ngày vẫn cao như vậy, không trở về trạng thái bình thường.

Gật đầu với cậu, Kế Hoan lập tức bắt tay vào dọn phòng.

Anh quét rất cẩn thận, bắt đầu từ chân tường, Kế Hoan luôn cúi đầu, anh cẩn thận quan sát những thứ mình quét ra. Khi đã quét được một nửa căn phòng, dần dần đến gần giường bệnh của Vương Tiểu Xuyên, anh giật mình.

Trong phòng bệnh của Wang Xiaochuan, Kế Hoan lại tìm thấy thứ bột màu đen đó!

Hơn nữa, bột đen bên người Vương Tiểu Xuyên còn nhiều hơn so với những gì Kế Hoan quét ra trước đó...

Ngẩng đầu lên, Kế Hoan chậm rãi nhìn quanh phòng bệnh.

"Không cần đâu, Kế Hoan, nghỉ ngơi đi. Hôm nay tan làm xong cậu trực tiếp đến đây luôn đúng không? Ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Ngay khi ánh mắt của Kế Hoan dừng lại trên TV trong phòng bệnh, Vương Tiểu Xuyên nhẹ giọng gọi anh một tiếng.

Sau khi quét hốt bụi bẩn bỏ vào thùng rác, Kế Hoan ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh.

Lúc này hai tay Vương Tiểu Xuyên đặt bên ngoài chăn bông, cơ thể thiếu niên gầy gò, trên mu bàn tay xuất hiện rất nhiều vết kim, vết sưng cũng nặng hơn ngày thường.

"...Này..." Ngay khi Kế Hoan ngồi ở chỗ đó yên lặng không biết nên nói cái gì, Vương Tiểu Xuyên lại lên tiếng, vừa mở miệng đã thở dài một hơi: "Tớ trước đây đã cảm thấy được, không biết vì sao, khi cậu ở trong phòng, tớ không cảm thấy muốn ho khan nữa, cảm giác hô hấp cũng dễ dàng hơn."

Kế Hoan vẫn không biết phải đáp lại... lời khen cậu thế nào.

Tuy nhiên, tiếp xúc với nhau lâu như vậy, Vương Tiểu Xuyên cũng đã phần nào hiểu được tính cách của Kế Hoan, thừa dịp Kế Hoan không nói gì, cậu chủ động mở miệng: “Kỳ thực, có một chuyện tớ vẫn chưa nói với mẹ, chủ yếu là do sợ bà không tin.”

Vừa nói Vương Tiểu Xuyên vừa liếc nhìn Kế Hoan, mặc dù đèn được sử dụng trong phòng là bóng đèn vàng ấm khá dịu mắt nhưng Kế Hoan vẫn thấy rõ sắc mặt tái nhợt của Vương Tiểu Xuyên.

Co rúm người lại dưới chăn, Vương Tiểu Xuyên vội vàng nhìn chung quanh phòng bệnh, sau đó hắn thấp giọng nói: "Tớ luôn cảm thấy trong phòng bệnh có cái gì đó."

"Không phải người, là loại đồ vật kia."

Vương Tiểu Xuyên nói nhanh một câu, sau đó nhìn thẳng Kế Hoan không chớp mắt.

Quay đầu nhìn Vương Tiểu Xuyên, Kế Hoan trầm mặc im lặng.

Ngay khi hai người đang nhìn nhau không nói gì, mẹ của Vương Tiểu Xuyên đã vội vàng quay lại, bà không chỉ mua thêm một chiếc giẻ lau mà còn mang theo một túi đồ lớn, bên trong còn có một lọ sữa bột trẻ em, rõ ràng không phải cho Vương Tiểu Xuyên.

"Mẹ mua giẻ lau với mua thuốc khử trùng, cũng may Tiểu Hoan nhắc nhở, sao mẹ không nghĩ ra nhỉ? Sự tình ngay trên đầu mà cũng quên..." Mẹ Vương Tiểu Xuyên vừa nói vừa đưa chiếc túi trong tay cho Kế Hoan: "Mấy ngày nay cháu vẫn luôn đến đây thăm Tiểu Xuyên, lúc nào cũng mang đồ đến, Tiểu Xuyên gần đây lại như vậy, dì cũng khó đến nhà cháu thăm hỏi, mấy thứ này cháu nhận đi, thay dì cảm ơn ông nội cháu nhà. Đừng từ chối vội, giữa chúng ta không cần khách khí như thế."

Cô nói xong, Kế Hoan đành phải nhận lấy túi sữa, theo kinh nghiệm mua sữa bột bấy lâu của anh, trong túi này ít nhất có bốn lon sữa bột.

Sau đó, hai người lại dọn dẹp phòng của Vương Tiểu Xuyên, tránh để Kế Hoan về quá muộn, mẹ Vương Tiểu Xuyên đặc biệt nhờ người lái xe đưa cậu đến địa điểm bắt xe buýt dưới chân núi.

Cho đến khi anh rời đi, bởi vì mẹ của Vương Tiểu Xuyên ở đó, Kế Hoan và Vương Tiểu Xuyên không thể tiếp tục cuộc trò chuyện trước đó. Nhưng những lời vừa rồi của Vương Tiểu Xuyên lại ăn sâu vào tâm trí Kế Hoan.

Khi về đến nhà, Kế Hoan nhạy cảm quét nhà một lần nữa, xác nhận không tìm thấy bột đen trên sàn nhà, anh một mặt cảm thấy nhẹ nhõm nhưng mặt khác lại càng lo lắng hơn.

Đôi mắt của Kế Hoan cuối cùng lại rơi vào Hắc Đản đang nằm trong l*иg ngực.

Thằng nhóc con đang nhìn thẳng vào mặt mình, đây là trạng thái bình thường nhất của Hắc Đản.

Cho đến khi Kế Hoan chợt nhớ tới chiếc túi mà mẹ Vương Tiểu Xuyên đưa cho, liền lấy trong túi ra một hộp sữa bột.

" Hắc Đản, đây là mẹ của Vương Tiểu Xuyên cho cháu, lương thực dự trữ của cháu còn nhiều hơn của chú với ông nội rồi..."

Vào lúc này, hai con mắt trắng dã của Hắc Đản trong vòng tay của Kế Hoan đột nhiên co lại, một tiếng khóc thê lương chợt bùng lên.