Chương 10: Không khí xung quanh Kế Hoan

Ông nội và Kế Hoan cuối cùng thống nhất đặt tên cho đứa nhỏ là "Hắc Đản".

(*Đản: Trứng )

Thứ nhất, nó dùng để tưởng nhớ chị gái anh, thứ hai, đứa trẻ này thực sự rất đen, nhìn từ xa chẳng khác nào một quả cầu than. Từ khi thằng bé đến nhà, Kế Hoan không còn dám sử dụng tấm vải thô trải giường màu đen như trước kia nữa, bởi lẽ nếu đặt thằng nhóc vào thì chẳng khác nào vô hình, chỉ có hai con mắt màu trắng nổi bần bật ngay giữa màu đen, quả thực quá dọa người!

Anh và ông nội quyết định chôn tro cốt của chị ở sau núi, đó là nơi chị anh thích nhất.

"Đó là mẹ cháu, khi cháu lớn lên, hàng năm đều sẽ tới đây dâng hương dập đầu." Lúc đi ngang qua sau núi, anh cúi đầu nhìn đứa nhỏ quấn khăn xanh trước ngực, lạnh lùng giảng giải với đứa nhỏ.

Đứa bé giống như sương mù màu đen khẽ mở ra cái miệng nhỏ.

Kế Hoan hiện tại có thể ít nhiều hiểu được ý tứ của thằng bé, đối với tiểu tử này mà nói, cười không phải cười, mà là đang đói bụng.

Chà, có một lần Kế Hoan tưởng hắn đang cười, bỗng nhiên cảm thấy tiểu gia hỏa này khá đáng yêu, cho nên đưa đồ chơi ra trêu chọc, rồi cuối cùng... toàn bộ búp bê đều bị cắn cho rách cả đầu.

Kế Hoan lập tức muốn rút con búp bê ra khỏi miệng đứa trẻ, sợ đứa nhỏ bị nghẹn, nhưng thằng nhỏ nhất quyết cắn chặt không buông, đến khi anh lấy ra được, gặp vấn đề rõ ràng không phải đứa bé, mà là con búp bê. .

Con búp bê tội nghiệp đã bị gặm cho gãy đầu.

囧rz!

Khó trách người ta thường dùng câu "sức mạnh cho con bú" để mô tả công việc cần nhiều sức lực, nhưng mà cái sức mạnh này ... cũng mạnh đến mức đáng sợ rồi đấy.

Anh thầm nghĩ, từ nay về sau, Kế Hoan luôn mang theo bình sữa bên mình, hễ nhìn thấy vật nhỏ mở cái miệng đỏ tươi là lập tức đút núʍ ѵú giả vào.

Hắc Đản ăn rất nhanh, trên đường trở về anh mua hai hộp sữa bột lớn, nghe nói có thể dùng được trong hai tuần, nhưng chưa đến một tuần thì hai hộp sữa bột đã gần như cạn sạch.

Khi phát hiện ra điều này, ông nội lại vô cùng vui vẻ.

"Ăn được ngủ được là phúc, con cái ăn no thì không lo không nuôi sống được." Ông nội lập tức đưa cho Kế Hoan ba tấm thẻ ngân hàng bọc trong một chiếc khăn tay nhỏ, bảo cậu xuống núi mua thêm sữa bột cho thằng nhóc con.

“Mua nhãn hiệu nhập khẩu nào tốt chút, mua nhiều thêm mấy hộp dự phòng, ít nhất... sáu hộp!” Đếm sức ăn của Hắc Đản, ông vui vẻ giao nhiệm vụ cho Kế Hoan.

Không dám để Hắc Đản một mình với ông, Kế Hoan dùng một chiếc thắt lưng vải buộc đứa trẻ vào ngực mình, cuối cùng bọc nó trong chiếc áo khoác đồng phục học sinh màu đen để Hắc Đản không bị lọt gió. Nếu không nhìn kỹ, người khác sẽ không nhìn thấy có một đứa trẻ được treo trên ngực Kế Hoan.

Khi Kế Hoan đi về phía trạm xe buýt, Hắc Đản đã uống hết một chai sữa. Thằng nhóc lúc uống sữa thì nằm ngoan trong ngực Kế Hoan, sau khi uống hết thì lại nhìn chằm chằm vào cằm Kế Hoan bằng hai con mắt trắng dã, trông rất nghiêm túc.

Người bình thường có lẽ sẽ cảm thấy sợ hãi nếu bị nhìn chằm chằm như thế này, nhưng Kế Hoan thì không. Anh thậm chí còn không thèm che đôi mắt khủng khϊếp của đứa bé lại.

Kế Hoan cho rằng nếu trẻ con không nhìn thấy người lớn bên cạnh, nó chắc sẽ sợ.

Không biết vì sao, Kế Hoan luôn nghĩ như vậy, cho nên anh kiên nhẫn để tiểu gia hỏa nhìn, rồi dần dần trở thành thói quen.

Cho dù bị tiểu tử kia nhìn một đường đi, xe đã gần đến nơi, Kế Hoan còn tranh thủ cúi đầu nhìn thoáng qua đứa trẻ. Khóe miệng anh giật giật, nở một nụ cười cứng nhắc với cậu bé.

Bình thường biểu cảm Kế Hoan có vài phần không thân thiện, cộng thêm tính tình lãnh đạm, từ nhỏ đã không có đứa nhỏ nào dám lại gần anh, trẻ con nhìn thấy thậm chí còn bị dọa cho khóc thét, nhưng Hắc Đản hiển nhiên không bị bộ dáng của anh làm cho sợ hãi.

Cái miệng mở to ra, Hắc Đản cũng nhoẻn một nụ cười đỏ tươi.

Chà, vừa được ăn no, nên lần này chắc chắn là đang vui rồi.

Trong lòng thầm nghĩ, Kế Hoan vỗ nhẹ vào mông Hắc Đản, sau đó bước lên chiếc xe buýt vừa vặn chạy ngang qua.

Sau khi xuống xe, Kế Hoan đi thẳng đến cửa hàng đồ mẹ và bé duy nhất trong thị trấn. Cửa hàng gần như chật ních phụ nữ, bụng tròn to hoặc là đang đẩy xe. Đứa bé trong xe dù thức hay ngủ, thì đứa nào cũng mập mạp, trắng trẻo.

Kế Hoan lặng lẽ quan sát con của người khác, sau đó đi đến khu sữa bột.

Anh bắt đầu chọn loại sữa.

Nhãn hiệu anh mua trước đây không có ở đây, vì vậy anh chỉ có thể học theo mấy người phụ nữ đang mua đồ cho con ở xung quanh. Cuối cùng khi chọn được một loại sữa bột nhập khẩu nào đó, anh nhìn giá cả, lập tức tính toán xem Hắc Đản trong tay một tháng sẽ ăn bao nhiêu, sau một hồi ngập ngừng, anh cuối cùng cũng cầm lấy mấy lon sữa bột trên kệ, đặt vào trong xe đẩy.

Nhưng lần này anh không mua tã.

Hắc Đản không đái, cũng không đi cầu.

Tã quấn quanh mông luôn là tã nguyên bản và bên trong khá khô ráo. Mặc dù Kế Hoan rất ngạc nhiên về điều này, nhưng anh không nói gì với ông nội.

Anh vô thức che giấu tất cả những gì khác biệt ở đứa trẻ này với ông.

Khi xếp hàng thanh toán, hai bà mẹ phía trước đang tán gẫu về chuyện tiêm vắc xin cho trẻ sau sinh. Kế Hoan mặc dù không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng lại thầm ghi nhớ: Thì ra là vậy, sau khi sinh con cần phải tiêm phòng, vậy mà trước đây anh chưa từng nghĩ tới!

Vì vậy sau khi ra khỏi cửa hàng sản phẩm mẹ và bé, Kế Hoan lập tức chạy đến quán cà phê Internet duy nhất trong thị trấn, dùng tốc độ nhanh nhất kiểm tra các loại vắc xin mà em bé cần tiêm trên mạng, anh ghi chú một chồng giấy dày cộp rồi mới bước ra ngoài.

Vắc xin BCG và viêm gan B mà bé cần tiêm lúc mới sinh, Hắc Đản chưa được tiêm, đến ngày rằm thì tiêm tiếp... Khi mới sinh bệnh viện sẽ cho bố mẹ của đứa trẻ một cuốn sổ nhỏ nhắc nhở về tất cả các chủng loại vắc-xin cần tiêm. Cha mẹ có thể dựa vào đây để đến trạm phòng chống dịch để tiêm cho bé. Điều này thì bình thường đối với những đứa trẻ khác nhưng lại hơi xấu hổ khi nói về Hắc Đản.

Kế Hoan tự mình đón Hắc Đản về nhà, vậy nên trong lòng anh biết lai lịch đứa nhỏ này rất quỷ dị, căn bản không dám để cho người ngoài nhìn thấy đứa nhỏ, chứ đừng nói đến việc đưa đến bác sĩ để tiêm!

Cái tên Hắc Đản này đúng là danh xứng với thực, đến nay thằng bé vẫn là tiểu hắc hộ* đó!

(* Lai lịch bất minh)

Ông nội là một ông già nhà quê bình thường cả đời chưa từng lên phố, Kế Hoan cũng là một cậu bé nhà quê khi lớn lên chỉ đến thành phố duy nhất một lần, bọn họ lại không có quan hệ xã hội gì đáng nói, cho dù là đi tiêm vắc-xin phòng bệnh hay thêm sổ hộ khẩu cũng khó mà làm được, Kế Hoan ngẩn người.

Nhưng anh sớm bắt đầu suy nghĩ theo cách riêng của mình.

Vì vậy, sau khi đi vòng quanh siêu thị mua một ít trái cây, anh chạy thẳng đến hướng đông của thị trấn. Sau khi bấm chuông cửa, một cậu bé trạc tuổi anh xuất hiện, thấp hơn anh một chút, trên khuôn mặt trắng trẻo có vài nốt mụn lẻ tẻ.

Người này là bạn cùng lớp của Kế Hoan, tên là Vương Tiểu Xuyên. Gia đình cậu ấy làm việc ở trạm phòng chống dịch bệnh thị trấn, từng được Kế Hoan cứu khi bị đám côn đồ của thị trấn tống tiền, Kế Hoan phát hiện ra điều này khi đưa cậu nhóc về nhà.

Tuy nhiên, sau đó quan hệ của hai người cũng không có tiến triển thêm, mỗi ngày tan học đều phải đi làm, Kế Hoan vẫn không có bạn bè.

Thoáng trầm mặc, Kế Hoan lặng yên đưa trái cây trong tay cho Vương Tiểu Xuyên.

Vương Tiểu Xuyên hơi kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười đón Kế Hoan vào nhà. Đây hẳn là hoàn cảnh sinh hoạt mà một cậu bé ở độ tuổi này nên có, nhà của Vương Tiểu Xuyên không lớn lắm, nhưng rất ấm áp và ngăn nắp, trong nhà đâu đâu cũng có đồ đạc được xếp gọn gàng trên các ngăn tủ .

Vì lý do gia đình, khá nhiều dấu vết công việc của ba mẹ Vương Tiểu Xuyên có thể được nhìn thấy ở khắp ngóc ngách trong phòng.

Nhìn quanh nhà Vương Tiểu Xuyên một vòng, Kế Hoan nhìn thấy một vài chiếc kim tiêm trong thùng rác ở phía góc.

Nhà Vương Tiểu Xuyên không lớn, Kế Hoan rất nhanh được mời vào trong phòng khách. Vương Tiểu Xuyên luôn nhìn anh với ánh mắt tò mò và ngại ngùng, nhưng thái độ thì khá thân thiện.

Hai người đều không phải là loại người thích ăn nói, Kế Hoan trầm mặc ngồi trên ghế sa lon, Vương Tiểu Xuyên đại khái cảm thấy cổ họng có chút khó chịu, trong phòng thỉnh thoảng lại có tiếng ho khan thì không còn thanh âm nào khác.

Đại khái cũng nhận ra bản thân mình là chủ nhà, cuối cùng Vương Tiểu Xuyên là người mở miệng trước: " Kế Hoan, nhà cậu... có trẻ con hả?"

Cậu chỉ vào hộp sữa bột mà Kế Hoan mang đến—vì anh mua sáu hộp một lần, chính xác là một thùng, cửa hàng mẹ và bé mang ra cho anh một thùng để xách theo cho tiện.

“Ừ.” Kế Hoan gật đầu, suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Con của chị gái tớ vừa sinh… còn chưa tới một tuần.”

"A! Vậy chúc mừng cậu được làm chú." Vương Tiểu Xuyên khô khan chúc mừng.

“…sau khi sinh chị tôi đã qua đời.” Không ngờ đây lại là lời tiếp theo mà Kế Hoan nói.

Vương Tiểu Xuyên nhất thời nghẹn họng, bất quá hắn cũng là người thông minh, sau khi nghe đến chuyện chị gái Kế Hoan qua đời, lập tức đoán được nguyên do Kế Hoan tới lần này.

"Cậu. . . muốn nhờ người bố mẹ tớ giúp gì sao?"

Đối với Vương Tiểu Xuyên, việc lớn lên trong một gia đình có bố mẹ đều làm việc ở trạm phòng dịch, rất nhiều người tiếp cận gia đình cậu vì những điều này, chỉ là đây là lần đầu tiên có người đến tìm cậu. . hơn nữa đó lại là Kế Hoan.

“Ừ.” Kế Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó gật đầu: “Bởi vì quá hỗn loạn, con của chị tôi không có giấy khai sinh, cuốn sổ tay phòng chống dịch bệnh cũng không có, tớ muốn nhờ cậu giúp tớ lấy một số vắc-xin và ống tiêm phòng chống dịch bệnh cần thiết. "

Anh thẳng thắn nói ra mục đích của mình.

“Có khó lắm không ?” Thấy Vương Tiểu Xuyên hồi lâu không trả lời, Kế Hoan cau mày.

Nghe vậy, Vương Tiểu Xuyên ở đối diện vội vàng xua tay: "Không, không khó! Tớ rất sẵn lòng giúp đỡ! Ý tớ là... nếu có thể giúp được cậu, tớ, tớ rất vui. .."

“Vậy cảm ơn cậu nhiều.” Kế Hoan ngắn gọn cảm ơn đối phương.

Vương Tiểu Xuyên cam đoan sẽ giúp đưa mấy món Kế Hoan muốn trong vòng ba ngày.

Thấy trời đã khuya, Kế Hoan chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, anh chỉ vào chiếc túi mà mình mang đến: "Trong đó có sơn lê, mặc dù hơi rẻ nhưng nếu dùng để làm lê hấp đường phèn thì tốt nhất."

Sau khi nói xong, anh lập tức rời đi.

Để lại một mình Vương Tiểu Xuyên giật mình.

Cổ họng của mình không tốt... làm sao Kế Hoan biết? Do sức khỏe không ổn nên cậu phải thường xuyên xin nghỉ phép, quan hệ với các bạn cùng lớp cũng rất bình thường, hơn nữa cậu còn cố tình che giấu, cả lớp hầu như không ai biết lý do xin nghỉ. Phổi của cậu có vấn đề từ nhỏ, không khí nếu không tốt chút thôi thì cũng sẽ ho khan, nhưng hôm nay cậu rõ ràng đã cố hết sức để không ho...

Tại sao?

Vương Tiểu Xuyên đột nhiên sửng sốt, hắn đột nhiên phát hiện thêm một chuyện kỳ

quái: Hình như sau khi Kế Hoan tiến vào, hắn hình như không ho khan được mấy lần, cũng không phải cố ý ức chế, mà là hắn thật sự không cảm thấy khó chịu, cũng không muốn ho.

Như thể... không khí xung quanh Kế Hoan rất trong lành.

Đứng ở cửa hồi lâu, theo thời gian dần trôi qua, Vương Tiểu Xuyên lại bắt đầu ho nhẹ. Hắn thoáng thấy mấy quả lê do Kế Hoan mang đến đặt trên bàn.

“Buổi tối phải nhờ mẹ đun nước lê uống.” Hắn nhỏ giọng nói với chính mình.