Mà trong khách sạn Hằng Phong!
Kim Thừa Ân vẫn cao ngạo nhìn Lâm Thiệu Huy, cười lạnh nói:
“Tôi đã thông báo cho Lâm Chiến Ngân, hơn nữa còn gọi cho ba vợ của tôi. Anh có biết ba vợ của tôi là ai không? Ông ấy là Quách Thiên Lâm, môn chủ của Thanh Môn. Lâm Thiệu Huy, anh chết chắc rồi, hahaha!”
“Bây giờ, anh quỳ xuống dập đầu vài cái với tôi, sau đó đem Bạch Tố Y đặt trên giường tôi, có lẽ tôi sẽ cân nhắc mà tha cho anh một mạng!”
Phụt!
Hahaha!
Vừa nghe nói như vậy, Khương Giang Hoài và những người khác phá lên cười điên cuồng, như thể họ vừa nghe thấy một trò đùa.
Từng người một người trước người sau, hợp sức cười loạn, gần như phát cuồng.
“Các người cười cái gì?”
Kim Thừa Ân thẹn quá hóa giận giận mắng:
“Không lẽ các người nghĩ tôi nói dối? Thứ có mắt không tròng, tôi sẽ cho các người biết thế nào là lễ độ!”
Khương Giang Hoài và những người khác ngừng cười, rồi lạnh lùng nhìn anh ta:
“Anh đừng có mơ tưởng nữa, người cứu anh không tới được đâu!”
Ánh mắt mọi người nhìn anh ta hệt như nhìn một người đã chết!
Tên ngốc này, sắp chết rồi mà còn dám lớn lối như vậy, đúng là đầu óc có vấn đề!
Cái gì!
Biểu cảm của Kim Thừa Ân đột ngột thay đổi, nhưng anh ta vẫn giữ vẻ ngạo mạn cười lạnh:
“Các người muốn lừa gạt tôi? Các người nghĩ tôi bị ngu à! Tôi sẽ không tin các người, người của tôi đang trên đường tới rồi, đến lúc đó các người xong đời!”
Khương Giang Hoài và những người khác lắc đầu, nụ cười mỉa mai trên khóe miệng của họ càng thêm nồng nặc.
Cái này gọi là người không biết thì không có tội hả?
Tuy nhiên!
Đúng lúc này, điện thoại của Kim Thừa Ân đổ chuông, Kim Thừa Ân liếc nhìn ID người gọi, nhất thời cười ha ha thật lớn:
“Ba vợ tao gọi cho tao, các người sắp xong đời rồi!”
Sau đó, anh ta nhanh chóng bấm loa ngoài, cười hỏi:
“Ba, người mà ba sắp xếp cho con đã đến chưa?”
Có điều là!
Tiếng gầm giận dữ của Quách Thiên Lâm phát ra từ đầu dây bên kia:
“Kim Thừa Ân, đồ rác rưởi vô dụng! Mày làm gì mà dám động đến thần y Lâm hả?”
“Mày có biết không, chỉ vì cái thứ rác rưởi như mà mà Thanh Môn của tao suýt nữa bị diệt!”
Cái gì!
Con người của Kim Thừa Ân sắp trừng đến rớt ra ngoài, nụ cười trên khuôn mặt anh ta lập tức trở nên đông cứng.
Thanh Môn, suýt chút nữa thì bị diệt?
Sao có thể như thế được!
Thanh Môn có lịch sử hơn hai trăm năm, muốn tiêu diệt thì tiêu diệt được liền à?
Lâm Thiệu Huy làm sao có khả năng như vậy?
“Ba, ba có phải nghĩ sai rồi không? Anh ta là thầy thuốc. Làm sao có khả năng như vậy?”
Kim Thừa Ân sắp khóc đến nơi, những gì Lâm Thiệu Huy nói là sự thật, người cứu mình sẽ không tới sao?
“Chỉ là thầy thuốc thôi? Mày đã bao giờ thấy thầy thuốc nào có thể để đại tướng Nghê Lâm tự mình gọi điện uy hϊếp tao chưa? Cái thằng ngu này! Cho tới bây giờ mày cũng chưa biết mình đắc tội ai hay sao hả!”
Quách Thiên Lâm vô cùng bức xúc, chính vì Kim Thừa Ân mà Thanh Môn của ông ta suýt nữa lạnh luôn rồi!
Nhưng thằng ngu này còn không hề phát hiện ra?
Đại tướng Nghê Lâm!
Nghe thấy cái tên này, Kim Thừa Ân lập tức bị sợ đến choáng váng!
Cả khuôn mặt đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi tột độ, cả người trực tiếp ngây dại.
Lâm Thiệu Huy, gọi đại tướng Nghê Lâm đến?
Thật là một câu chuyện hài hước!
Đó là đoàn quân An Nam tồn tại như thần thánh đó!
Vị thần trong lòng hàng triệu binh sĩ!
Một cái búng tay cũng đủ khiến Thanh Môn biến mất khỏi thế giới này, thân phân bậc này lại là chỗ dựa của Lâm Thiệu Huy?
Ảo giác!
Đây chắc chắn là ảo giác!
“Thằng vô tích sự, tao phải để con gái tao lập tức ly hôn với mày! Chuyện của mày không liên quan đến tao!”
Bực bội mắng một trận xong, Quách Thiên Lâm cúp máy.
“Không, ba, cứu con! Ba không thể bỏ rơi con!”
Có điều!
Đầu bên kia đã không còn động tĩnh!
Kim Thừa Ân còn chưa kịp chất vấn Lâm Thiệu Huy, một cuộc gọi khác đến.
“Chủ tịch, tài sản của chúng ta đã bị đóng băng, tất cả các công ty dưới tên chúng ta đã bị buộc phải điều tra, thị trường chứng khoán của chúng ta cũng đã sụp đổ một cách khó hiểu!”
“Chủ tịch, chúng ta phá sản rồi!”
Bùm!
Đầu Kim Thừa Ân giống như một quả bom, trong nháy mắt nổ tung tại đây.
Phá sản?
Đầu tiên là Quách Thiên Lâm bỏ rơi anh ta, bây giờ lại phá sản, đây là đuổi cùng gϊếŧ tận anh ta!
Lúc này, Kim Thừa Ân vừa buồn bã vừa tức giận nhìn Lâm Thiệu Huy:
“Là mày, tất cả là mày làm có phải không?”