Chương 1397

Tuy nhiên, đây chỉ là sự khởi đầu!

Khoa học kỹ thuật Huyền Mỹ!

Thực phẩm Phúc Xuân!

Khu giải trí Lotte!

Một đám người đứng đầu các doanh nghiệp địa phương ở thành phố Nam Giang đã bị văn phòng hoặc trong gia đình cưỡng ép rời đi, không biết tung tích.

Khắp thành phố Nam Giang, các xe quân sự có vũ trang đi đến, đi với lực lượng lớn. Những người sáng suốt đều nhận ra được, bọn họ là người không nên đắc tội. Nhưng lúc này, trong tiệm thuốc, không một cậu chủ nào nhận ra mình đang gặp rắc rối.

Vẫn cương quyết với Lâm Thiệu Huy, gào lên: “Này, tao nói cho thằng quỷ tội nghiệp mày biết, người mà mày gọi đến đâu? Chúng tao hầu như không kiên nhẫn chờ đợi được rồi!”

Lâm Thiệu Huy cười lạnh nhìn thanh niên đang nói: “Vội tìm đến cái chết sao”

“Mẹ kiếp, mày muốn chết đúng không!” Người thanh niên đó đột nhiên nổi giận, muốn đến dạy cho Lâm Thiệu Huy một bài học.

Nhưng ngay bây giờ!

Một ông cụ từ ngoài cửa bước vào, đi tới trước mặt Lâm Thiệu Huy, cung kính cúi đầu: “Cậu Thiệu Phàm, tôi đến rồi!”

Sao?

Tại đây chứng kiến, mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó đứng lên cười điên cuồng!

“Đồ rác rưởi, đây là người mày tìm đến để giúp đỡ sao? Một lão già hả?”

Bọn họ đều cười rồ lên! Điều này quá buồn cười!

Làm chưa được bao lâu thì hóa ra gọi tới một lão già sắp chết, có ích lợi gì? Giúp đồ rác rưởi này gọi xe cứu thương hả?

“Cậu gọi tôi là lão già?” Sắc mặt Long Cửu đột nhiên trầm xuống, ông ta nhìn chằm chằm cậu thanh niên kia, ông ta sống đến cái tuổi này, cũng không ai dám gọi ông ta là lão già.

Câu nói này của đối phương trực tiếp xúc phạm đến Long Cửu. Thế hệ đời thứ hai này, chỉ biết ăn nằm chờ chết, ngày thường chỉ biết ăn chơi lêu lổng, thậm chí còn không biết đến những ông lớn như vậy.

Nhưng cậu chủ này lại cười khinh thường: “Đúng vậy, chính tôi gọi ông là lão già, thì làm sao?”

“Lão già, đừng có xen vào việc người khác, bằng không tôi đánh ông răng rơi đầy đất!”

Bốp!

Tuy nhiên, khi vừa mở miệng nói, trên mặt anh ta đã bị trúng một cái bạt tai.

Ngay sau đó anh ta tức giận nhìn phía người vừa đánh, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, anh ta hoàn toàn kinh hãi: “Ba, ba... sao ba lại ở đây?”

Người đánh chính là ba ruột của anh ta. Nhưng hiện tại, ba anh ta mặt mũi đầy sợ hãi, mặt trắng bạch như tờ giấy, sợ đến nỗi suýt chút nữa đi tiểu ra quần.

Khuôn mặt đó hoàn toàn biến dạng vì sợ hãi, nó trông đặc biệt dữ tợn và kinh khủng: “Thằng ngu, ông Long Cửu mà mày cũng dám vô lễ? Muốn chết à?”

Con chó có mắt không tròng này cũng dám ngọ nguậy.

Ngay cả ông cụ trước mắt mà nó cũng đắc tội, hơn nữa không chỉ là đắc tội, người kia chỉ cần một ngón tay là có thể gϊếŧ chết cả nhà ông ta.

“Cái gì mà ông Long Cửu, ba, ba đang nói gì vậy?” Sau khi bị tát, cậu thanh niên cảm thấy xấu hổ trước mặt bạn bè, bất bình hỏi.

Bốp!

Ba anh ta lại giận dữ tát một cái, điên cuồng gầm lên: “Đồ khốn kiếp, ông lão này chính là ông Long Cửu, chính là tổng chỉ huy của Nam Giang chúng ta!”

“Ngay cả ông Long Cửu mà mày cũng chửi, mày muốn hại chết tao sao?”

Chà!

Những lời nói này của ông ta, khiến mấy người Kim Thừa Ân bị hù dọa, đôi mắt của họ đầy hoảng sợ và kinh hãi.

Long...Long Cửu?

Tổng chỉ huy của Nam Giang, nắm trong tay hơn mười triệu quân, có thể nói là cấp bậc đứng đầu Nam Giang.

Chính là ông già trước mặt sao? Không... không thể! Vẻ mặt của Kim Thừa Ân và đam người đột nhiên xám xịt, họ không thể tin vào tai mình.

Lâm Thiệu Huy, thế nhưng lại gọi tới một ông lớn ở Nam Giang?

Không thể tin được!

Cú sốc vừa mới bắt đầu! Bên ngoài lần lượt từng người lảo đảo bị một nhóm quân sĩ đẩy đi.

“Ba!”

“Mẹ!”

“Tại sao ba mẹ ở đây?”

Sau khi những thế hệ thứ hai nhìn thấy, toàn bộ đều trợn tròn mắt.

Vì những người ở đây, đều là ba mẹ ruột của họ!