Chương 13: Chương 13

Hãm hại

¤tại nhà nó¤

- Ê mày...có nhận ra dạo này Di nhìn mày có chút khác thường không,nhất là lúc mày nói chuyện với Khang đấy_Linh và nó đang ngồi chơi điện tử chợt nhớ ra thái độ của Di gần đây,Linh hỏi nó

- Tao...không để ý

- Chắc ghen.hay mày cứ nói thật bọn mày là anh em đi cho dễ

- Thế thì lộ mất,nếu biết tao với mày là tiểu thư thì các mối quan hệ ở trường...đều thành giả tạo hết

- Vậy mình bảo Di giữ bí mật,chứ cứ như thế này nguy cơ mày bị đánh ghen to lắm.haha

- Gì mà căng! Di hiền mà

- Tình yêu làm con người trở nên yếu đuối,cũng có thể trở lên mạnh mẽ phi thường_Linh nhún vai tỏ vẻ không biết trước được

- Rồi...tạm thời tao với mày cứ tránh xa,cách li Khánh ra đã....

Rầm

- Cái gì..cái gì..sao lại cách li tao,tao đâu bị ebola,người tao đâu bị ghẻ...sao lại phải tránh xa tao_Khang đi ngang qua nghe được đoạn cuối câu truyện,không hiểu gì nhưng biết mình sắp bị cách li hốt hoảng đạp cửa xông vào thấy mặt nó đang rất hình sự như vạch ra âm mưu gì đó,anh mếu máo đáng thương nhìn nó và Linh

- Ô mẹ! Mày làm tao giật mình đấy..._Linh giật mình rơi cả điện thoại

- Vì Khang hôi cánh..lên hay bị bạn bè xa lánh..lá..lá..lá_nó thì vẫn thản nhiên chơi game,còn hát đế chêu Khang

- Ư ư không có,không có mà...Đừng xa lánh tao mà..._Khang khuôn mặt đau khổ chạy đến túm tay túm chân Linh và nó như cầu xin

- Chúa! Hỏng hình_Linh nhìn Khang cười khẩy

- Linh!..check in phát,đăng lên trang chủ của trường.đẹp mặt

- Hừ.bọn mày...bọn mày chẳng lể lang tình nghĩa gì.lúc nào cũng có thể dìm hàng nhau được_Khang nghe hình tượng liền đứng phắt dậy,khuôn mặt tức giận lên ngôi

- Thấy chưa..thấy chưa,mày thấy tính nó chưa.tắc kè thế ai chẳng xa lánhhhh_nó liếc anh khinh thường

- Thấy rồi.cứ thế ai chẳng "yêu"_Linh cũng nhặt lại điện thoại chơi game tiếp

- Hừ! chắc cần.tao đi chơi với Thiên Di thân yêu đây

- Yêu quái thì có!_Linh nhún vai khiêu khích

- Bọn mày không phải ghen,cái đồ toàn bà chằn ế là phải.ề.chẳng bằng 1 nửa Di hiền lành của tao.há.há.háááá_Khang đang đóng cửa nghe thế mở cửa ngó đầu vào nói nốt câu rồi đóng cửa chạy biến,bỏ lại điệu cười man rợ

- Có phải...điệu cười di truyền từ đời ông mày không?_Linh rùng mình sởn gai ốc nhìn nó chỉ nhận được cái nhún vai kiểu "bố chịu" của nó