Sau khi nhận được câu trả lời đồng ý của hai người, Mạc Dư đứng lại một lát, chờ Asilie sắp xếp cho những người đó.
Asilie đầu tiên chọn Luna, một phụ nữ trung niên, trong số những người do Thain mang đến, trong lời nói đề cập rằng người phụ nữ này trước đây đã từng làm việc trong lâu đài và giữ chức vụ hầu gái trưởng.
Sau khi trình bày và phân tích từng tội trạng lúc rời khỏi lâu đài, Asilie khẳng định năng lực làm việc của hầu gái trưởng Luna, đặc biệt nhấn mạnh đến lòng tốt và sự nhân từ của Ma vương mới, cuối cùng ra lệnh: "Đi thôi, vì những lòng tốt của Ma vương bệ hạ, nếu như ngươi nghiêm túc làm việc, ta tin tưởng ngươi còn có thể nhớ rõ vị trí của phòng người hầu, đồng thời có thể cho những người này một cơ hội để báo đáp bệ hạ."
Luna run rẩy vì sợ hãi quỳ trên mặt đất, nói với vẻ kính trọng và sợ hãi: "Cảm ơn Ma vương bệ hạ, cảm ơn vị vua của ta, cảm ơn ngài Asilie, Luna nhất định sẽ làm tốt."
Bởi vì Asilie sau khi nói xong liền cố ý đứng sang một bên, đối tượng quỳ lạy của Luna bây giờ chỉ có mỗi Mạc Dư. Vì vậy, người đàn ông tốt bụng như cậu đành phải giả vờ bình tĩnh, xua tay và nói một cách trịnh trọng: "Thôi được rồi, lùi lại đi."
Nếu có thể, tốt hơn hết là nên loại bỏ kiểu lễ nghi quỳ lạy này rồi thay bằng một cái nào khác đi nhỉ?
Mạc Dư đã nghĩ đến điều này sau khi nhận được sự quỳ lạy ngay ngắn từ khoảng ba mươi người phía sau.
Cậu cảm thấy bản thân mình như đã trở về Tây phương cực lạc, những người này ở đây là đang đi viếng mộ cậu.
Nơi họ định đến để thảo luận, dưới sự dẫn đường của Asilie, là một hội trường được phủ vải đỏ, ngoài ra còn có một chiếc ngai vàng. Ngai vàng tượng trưng cho quyền lực của Ma vương được dát vàng lấp lánh cùng với những hoa văn phức tạp, đẹp mắt.
Vốn đã tính toán sẽ tiếp nhận thân phận của chính mình, Mạc Dư cũng không từ chối gì, ôm lấy Tam Hắc về phía mình, theo sau là hai Ma tộc đi chậm lại, cậu bước lên bậc thang, ngồi lên ngai vàng. Ghế dựa rất lớn còn đệm ngồi khá mềm mại. Trên tay vịn không có một hạt bụi nào, giống như ngày nào cũng có người cẩn thận lau chùi nó.
Ngoại trừ Asilie, có lẽ không ai làm được những việc này.
"Bệ hạ..." Giọng nói lại một lần nữa vang lên, Asilie quỳ một gối xuống đất, hoàn toàn bật khóc nức nở: "Ngai vàng đã chờ đợi người quá lâu rồi, hiện tại cuối cùng cũng không còn bị phủ bụi nữa."
Mạc Dư nhìn thấy rõ ràng Thain đang run rẩy nổi da gà, sau đó chân như thể đứng trên đất nóng, hắn ta nhảy sang một bên, dựa vào một cây cột, khoanh tay và liếc xéo nhìn Asilie, ánh mắt đầy ghét bỏ.
Phải chăng ngai vàng được đặt cao như vậy chỉ để cho những người nắm quyền có thể nhìn rõ biểu cảm của người bên dưới khi bàn việc?
Chế độ đế quốc độc ác!
Mạc Dư vỗ vỗ tay vịn, bóp chặt quả cầu nước xả stress mà không để lại chút dấu vết nào, chậm rãi mở miệng nói: "Asilie, anh muốn nói gì thì bắt đầu đi."
Được rồi, mặc dù chế độ này vô cùng độc ác, nhưng cậu vẫn phải cố gắng hòa nhập với nó một thời gian.
Asilie giọng nói khàn khàn giới thiệu về lịch sử khi xưa của Ma giới, sau khi phân tích những thông tin mình muốn, Mạc Dư hỏi đến vấn đề mà cậu lo lắng nhất: “Thánh kiếm đang ở đâu? Hiện tại, trong doanh trại Ánh Sáng, ai đang giữ nó?"
"Bệ hạ, thứ lỗi cho thần." Asilie nửa quỳ trên mặt đất, giọng điệu mất mát: "Orlando phụ trách thu thập tin tức cùng Yatis đã một mình bỏ đi... Sau trận chiến lần trước không rõ tung tích."
"Ngoài ra, Ma tướng Carl đã hi sinh vì nhiệm vụ trong cuộc chiến lần trước, Ma tộc cũng không còn khả năng nuôi dưỡng ra "lá chắn" mới nữa."
Mạc Dư siết chặt bóng nước bóng nước trong tay.
Trong câu chuyện của Asilie, năm vị Ma tướng được Ma vương đầu tiên bổ nhiệm là Bộ não trí tuệ Asilie, Thanh kiếm sắc bén Yatis, Ngọn giáo công kích Thain, Ám dạ Orlando và Chiếc khiên bảo hộ Carl. Ma vương thứ hai và thứ ba đã chiến đấu chống lại doanh trại ánh sáng với sự hỗ trợ của năm ma tướng này.
Cuối cùng, đến khi cậu đến nơi này... năm người chỉ còn lại ba.
Một người trong số họ còn dường như cực kỳ coi thường lịch sử thừa kế này.
"Khi kết giới được mở ra, doanh trại ánh sáng không thể vào được phải không?" Mạc Dư hỏi lại.
“Thưa phải.” Asilie trả lời khẳng định: “Chỉ là, Ma Thần để lại cho tộc chúng ta một phương pháp cưỡng chế đóng lại kết giới, cho nên doanh trại ánh sáng cũng không dám tiến vào dễ dàng.”
Thiết lập thật kỳ lạ.
Thiết lập sự tồn tại của kết giới mặc kệ có phải là do ma thần hay không, chỉ cần có phương pháp đóng lại, không có cách nào mở ra, vừa giống bảo vệ, vừa giống giam cầm. Hơn nữa, mọi tính toán đều đâu ra đấy, trong khi lịch sử được ghi lại của ma tộc chỉ có khoảng một nghìn năm.
Cơ bản biết được một ít về lịch sử, Mạc Dư bắt đầu hỏi tình hình hiện tại: “Hiện tại Ma tộc có bao nhiêu người?”
"1786."
"1787."
Asilie và Thain gần như nói cùng một lúc, khi nhận ra câu trả lời không giống với đối phương, họ trừng mắt nhìn nhau bằng ánh mắt hung dữ và đồng thời phát ra một tiếng "Hừ".
Hai người đàn ông trưởng thành mà hành động trẻ con như vậy có thực sự ổn không?
Mạc Dư thầm phàn nàn, sau đó nghe Thain có chút tự hào nói: "Hừ, Asilie, người vẫn chưa biết phải không? Người mất tích mà ngươi nhắc đến, Yatis, ta đã gặp hắn một lần cách đây 50 năm."
"Lúc đó hắn xuất hiện trong phòng ta vào ban đêm, rồi lại rời đi sau khi ta nhìn thấy hắn. Vì vậy, dân số của Ma tộc, bao gồm cả người dị giới mới này, là 1787."
"Hửm, vào ban đêm sao? Ngươi không nhìn thấy ánh sáng tỏa ra từ nguyệt kiếm của hắn à?" Asilie lạnh lùng nói: "50 năm trước, chẳng phải đó là thời điểm ngươi đưa ra tuyên bố "Tự do" và không còn thừa nhận thân phận Ma tướng của mình nữa sao ? Yatis ghét nhất là kẻ phản bội, nếu không ngươi cho rằng ma long đã chết như thế nào?”