Chương 4: Ma vương thứ tư

Vào năm thứ 150 của Ma lịch, Ma Vương đệ nhị Ito Take chết dưới thánh kiếm của thần nữ Ánh Sáng.

Năm thứ 200 của Ma lịch, Ma Vương đệ tam Anna bước lên con đường chinh phục thế giới, rồi tới năm 280 của Ma lịch bị Tinh Linh Vương dùng thánh kiếm chém chết.

Từ đó đến nay cũng đã qua 435 năm.

Trải qua hai lần thất bại, nhận lấy rồi lại chờ đợi mòn mỏi, một bộ phận Ma Tộc đã thay đổi ý định. Bọn họ không còn mong đợi Ma Vương sẽ dẫn dắt họ chinh phục thế giới nữa mà nhiều người sẽ chọn ra ngoài chiếm đoạt tài nguyên khi kết giới được mở ra. Những kẻ có lựa chọn như thế không bao giờ trở lại, có kẻ đã chết trong quá trình chiếm đoạt tài nguyên.

Ngay cả thân năm đại gia tộc Ma Tướng mà địch thân Light vương phong cũng tan rã trong gần hàng ngàn năm qua, thậm chí còn tự nhiên xuất hiện một vai hề Vương nào đó.

Một đám ngu xuẩn, chẳng qua là khinh thường lời tiên đoán của Light Vương chứ gì!

Asilie hết sức giận dữ, nhưng lại chẳng thể làm được gì.

Hắn ta không có quyền vượt qua quyền hạn của Ma Vương để trừng phạt những kẻ không trung thành, nên hắn ta chỉ có thể ngày đêm cầu nguyện, mong vị Vương thứ tư đến đây càng sớm càng tốt.

Hiện tại, vị Ma Vương thứ tư rốt cuộc đã xuất hiện! Đôi mắt của bệ hạ sáng lên trí tuệ, thân thể nhỏ tuổi ẩn chứa khả năng vô hạn, cậu nhất định là vị vua được Light Vương tiên đoán!

Tuy nói nơi tân vương xuất hiện không đúng lắm, nhưng ấn ký pháp trận ở xương quai xanh lại không thể làm giả.

Giống như lần nữa nhìn thấy vương quốc Hecate quật khởi, Asilie lại rơi nước mắt. Lại sợ nước mắt sẽ lưu lại ấn tượng yếu ớt vô năng cho tân vương bèn vội vàng dùng tay kia lau đi. Lau xong, hắn ta nhếch khóe môi, khàn giọng nói: "Bệ hạ, vạn phần xin lỗi, xin ngài chờ một chút, lập tức có thể dùng cơm.”

“Trong lòng ngài nhất định có rất nhiều nghi vấn, đợi ngài dùng cơm xong khôi phục tinh thần, Asilie nhất định chuyên tâm giải đáp cho ngài.”

Mạc Dư đúng thật là có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

Nói ví dụ như, Asilie luyện thần công lật mặt như lật bánh tráng thế nào được vậy? Lại ví dụ như, một lâu đài lớn như vậy cả đường đi hình như chỉ có Asilie và cậu cộng thêm một con chó ba đầu? Lại ví dụ như, nếu được gọi là bệ hạ, như vậy thân thể này rốt cuộc là vua của nước nào?

Có điều dù sao Asilie cũng nói sẽ giải thích nghi hoặc, đợi lát nữa nghe cũng không có gì đáng ngại.

Nghĩ vậy, ánh mắt của Mạc Dư trở nên bình tĩnh, chỉ nhìn về con đường phía trước.

Asilie rũ mắt quét qua khuôn mặt tinh xảo của đứa bé tóc đen, càng nhìn càng cảm thấy vị tân vương này nhu thuận đáng yêu.

Ma Tộc rất mạnh mẽ và tràn đầy sức mạnh, khi còn nhỏ, để tìm kiếm sự cân bằng giữa sức mạnh và cơ thể, bọn nó sẽ thường làm những việc khiến ngay cả những Ma Tộc trưởng thành cũng phải đau đầu không thôi, hiếm có một đứa trẻ lặng lẽ để người lớn bế như vậy.

Chưa kể hai vị Ma vương đầu tiên được triệu hồi ở độ tuổi trưởng thành của Ma tộc, khi xuất hiện đều quá hoảng sợ nên sử dụng sức mạnh quá mức, gây ra chấn động khủng khϊếp.

So sánh ra, Ma vương đời thứ tư thật sự làm cho Ma tộc bớt lo lắng hơn! Hắn ta lại có thể ôm được một vị vua độc nhất vô nhị như vậy! Nhất định có thể đưa vào trong Ma lịch, được tất cả Ma tộc hâm mộ!

Asilie hưng phấn không thôi, nụ cười càng lúc càng sáng lạn.

Mạc Dư nhất thời cả người nổi da gà.

Bởi vì nụ cười của người đang ôm cậu quá mức đáng sợ, gần như có thể đưa vào loại biếи ŧɦái.

Không tự chủ được, Mạc Dư muốn thử dùng ma thuật Thăm Dò đối với nhân loại có hữu dụng hay không, dù sao, đây là lúc duy nhất có thể sử dụng năng lực.

Trong quá trình được Asilie bế lên, Mạc Dư kỳ thật đã đυ.ng vào hắn ta, nhưng không có chuyện gì xảy ra.

Điều kiện thi triển Thuật Thăm Dò nhất định là đã có sự thay đổi!

Mạc Dư phấn chấn tinh thần, đưa tay sờ lên trán Asilie.

[Một Ma tộc cấp cao đang trong trạng thái ảo mộng tốt đẹp, 356 tuổi, nếu như muốn nếm thử một chút hương vị của Ma tộc, đề nghị bỏ đi xương cốt rồi băm thành bánh bao nhân thịt.]

Ảo mộng tốt đẹp? Ma tộc cấp cao?

Mạc Dư giơ tay sờ lần thứ hai.

[Ma tộc cấp cao, ăn sống Não Nóng có thể kèm theo thuộc tính thông minh.]

[Ma tộc cấp cao, xương cũng có thể được nấu thành canh.]

Đây rốt cuộc là kỹ năng kỳ lạ gì? Thời điểm sử dụng trong rõ ràng hiện một chút về vai trò của các mặt hàng vật tư thôi mà, sao đến đây chỉ biết đề nghị nấu ăn thế này?

Sau khi phỉ nhổ khả năng vô dụng của mình, Mạc Dư rút tay lại rồi đột nhiên nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Asilie.

Giống như một Tam Hắc khác, đang dùng ánh mắt biểu đạt thỉnh cầu muốn sờ sờ.

Không để ý sự chờ mong của Asilie • Trung Cẩu, Mạc Dư nhíu mày, tựa vào bả vai Asilie, vuốt bụng âm thầm nhẫn nại.

Dùng xong thuật thăm dò, hình như cậu càng đói bụng hơn.

Asilie bị sự biến hóa trong nháy mắt của Mạc Dư hù dọa.

Môi Tân vương đột nhiên mất đi huyết sắc, toàn thân đều lộ ra dáng vẻ yếu ớt vô lực. Nếu như không ăn được gì nữa thì sẽ chết sớm. Hắn ta không dám lại lề mề mà lập tức chuyển đổi mục đích, quyết định trước tiên phải đưa tân vương bệ hạ đến trên giường nghỉ ngơi đã.

Mặc dù gần bốn trăm năm không có Ma vương ở đây, nhưng gian phòng ngủ này chỉ thuộc về Ma vương, nó vẫn sạch sẽ gọn gàng như cũ.

”Tam Hắc, bảo vệ Tân vương cho thật tốt.”

Để lại lời dặn dò cho con chó ba đầu ngoài cửa xong, Asilie lại nhìn về phía Mạc Dư đang đắp chăn nằm trên giường, hắn ta cúi đầu hành lễ rồi bước nhanh ra khỏi phòng.

Cửa đóng lại“cạch” một tiếng.

Đầu óc có hơi choáng váng hoa mắt, Mạc Dư bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Nếu ăn được gì thì cậu có thể sẽ chết thêm một lần nữa đó.

Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng Tam Hắc kêu lên.

Nghe ra tiếng kêu của nó mang theo sự sợ hãi, Mạc Dư mở mắt ra.

Bên giường có một người đàn ông xa lạ nhỏ giọng nói gì đó không phát ra tiếng, mái tóc dài màu bạc đang theo động tác nghiêng đầu của hắn từ bả vai chảy xuống.

Mặt hắn tinh xảo tuấn mỹ, vẻ mặt lại lạnh lùng. Cho dù nghiêng đầu tò mò thì trong đôi mắt màu xám cũng không có lấy một tia ấm áp.

Mạc Dư chỉ nhìn chằm chằm vào tay hắn.

Cũng không phải ngón tay người đàn ông thon dài đẹp mắt, mà là, trong tay hắn đang cầm một quả dưa màu trắng.

Thức ăn!

Mạc Dư nuốt nước miếng, khó khăn nói: "Dưa... có thể chia cho tôi ăn được không?”

”Không được." Người đàn ông tóc bạc mở miệng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Dưa này là để dâng lên cho bệ hạ.”

Trong lúc nói chuyện, hắn giấu dưa ra sau lưng.

Mạc Dư rất muốn nói: Người anh em này, người trước nhìn thấy tôi đã quỳ xuống gọi tôi là bệ hạ đó, nếu không thì anh nhìn kỹ tôi một chút nè? Nói không chừng tôi chính là bệ hạ mà anh muốn dâng dưa lên đấy!

Nhưng cậu thật sự không còn một chút khí lực nào.