“Hãy bón phân cho những thửa ruộng khác trước và đợi đợt cây con đầu tiên lớn lên.”
Mạc Dư cũng biết rằng thứ tự lời nói của mình có chút khó hiểu.
Nhưng cũng không còn cách nào khác.
Đúng là hồi nhỏ cậu cũng rất vất vả, nhưng thực sự cậu không có cơ hội tự mình làm ruộng, cậu chỉ trồng một số loại rau và trái cây dưới sự chỉ dẫn của ông nội trong viện mồ côi. Kiến thức rời rạc này có được bằng cách làm theo lời giải thích của game "Điền viên" cộng thêm tự mình tìm kiếm trên Internet.
Hệ thống trồng trọt và chăn nuôi trong "Điền viên" thực tế hơn nhiều so với các trò chơi sinh tồn trong khác, rất nhiều kiến
thức đúng với thực tế.
Sau khi cẩn thận giải thích những gì mình biết, Mạc Dư cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, khi nhìn lại thì phát hiện ma tộc trung niên đang dùng bút và giấy ghi chép lại.
"Tôi có thể biết tên của ông được không?"
"Bệ hạ, thần tên Polly. Thần cũng là người phụ trách việc trồng trọt trong lâu đài của Lãnh chúa Thain." Polly tự giới thiệu ngắn gọn, đôi mắt ông sáng ngời: "Ngài thực sự biết rất nhiều về việc trồng trọt, ngài quả là Ma vương của chúng thần. Ma tộc đã được ma thần ban phước."
"Hiểu biết thì cũng chỉ là hiểu biết mà thôi. Việc thực hiện thực sự vẫn phụ thuộc vào ông." Mạc Dư khiêm tốn đáp lại Polly, nhìn về phía tòa nhà gần khu vườn nhất: "Tôi sẽ để phân bón và hạt giống trong tòa nhà đó sau. Chỗ đó sẽ tạm thời biến thành một cái kho."
Cậu không có hứng thú cưới nhiều thê thϊếp, chỉ cần một người bạn đời là đủ.
Sau khi giải thích một số chi tiết cho Polly, còn nói với ông ta rằng ông có thể hỏi cậu nếu có gì thắc mắc, Mạc Dư chủ động ngồi trong hoa viên ở rìa vườn chưa bị phá bỏ, xem lũ ma tộc đang làm việc rồi đưa ra ý tưởng về núi lửa:
"Tôi muốn tăng tốc độ phun trào của núi lửa."
Những lời này khiến Thain đang chờ đợi từ ban nãy thay đổi sắc mặt: "Tại sao? Bệ hạ, dung nham từ núi lửa phun ra rất nguy hiểm, nó sẽ khiến nhiệt độ bên ngoài càng thêm kinh khủng hơn."
"Lần này nguy hiểm sẽ biến thành lợi ích." Mạc Dư mỉm cười: "Tro bụi núi lửa hình thành sau khi núi lửa phun trào là món quà mà thiên nhiên ban tặng, nó có thể giúp thực vật phát triển tốt hơn. Hơn nữa, chúng ta vẫn còn có Ye."
Nói xong, Mạc Dư lấy ra một ít trái cây trong túi đồ rồi đặt lên bàn cho Ye ăn.
"Bệ hạ, trước đó núi lửa phun trào không hề có một dấu hiệu báo động nào. Có một lần, nó đột nhiên bắt đầu phun trào khi ta đang dẫn một đội đi săn trong rừng." Trong đôi mắt đỏ ngầu của Thain hiện lên một tia đau đớn. Đó là ba Ma tộc vừa mới trưởng thành, trong nháy mắt đã bị dung nham nhấn chìm. Dù ta thông thạo hỏa thuật nhưng vẫn không thể cứu được họ, ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn…”
Nhìn thấy Thain nắm chặt nắm đấm trên bàn, gân xanh nổi lên, Mạc Dư thở dài trong lòng, đưa tay tới đè xuống nắm đấm cứng rắn đó.
"Không phải lỗi của anh. Đối mặt với thiên tai, không có chủng tộc nào có thể bình tĩnh chống cự được đâu."
Thain đang bị mắc kẹt trong những ký ức tồi tệ kia vẫn im lặng.
Asilie nghiêm túc đứng ở một bên, trong lòng cảm thấy thương xót cho ba Ma tộc nhỏ tuổi đã chết, đồng thời, sự chú ý của hắn ta bị cái hai bàn tay đang chắp lại của Mạc Dư và Thain thu hút sự chú ý.
---Bệ hạ chưa bao giờ nắm tay hắn ta như thế này.
Tại sao hắn ta lại có suy nghĩ như vậy!?
Asilie bị chính suy nghĩ của mình làm cho choáng váng mà cụp mắt xuống.
“Tôi suy nghĩ như vậy vì chúng ta cơ bản không có thời gian chờ đợi nó phun trào từng cái một.”
Ma tộc có sức ăn rất lớn, nếu trong mấy năm nay không dự trữ nhiều lương thực, đợi đến khi kết giới mở ra thì rất khó có thể kiên trì được. Tuy nhiên, một khi đã gieo trồng, nếu năm ngọn núi lửa thỉnh thoảng lại hoạt động một lần, chắc chắn sẽ phá hủy tất cả công sức của Ma tộc.
Cho nên Mạc Dư mới có ý tưởng điên rồ như vậy.
Hồi đó vì yêu thích khủng long nên cậu đã đi khắp nơi để thu thập thông tin về sự tuyệt chủng của loài khủng long, tình cờ cậu đọc được câu chuyện về những vụ phun trào núi lửa. Cảnh tượng ngoạn mục đó khiến cậu cố gắng tìm hiểu thảm họa thiên nhiên này và nguyên lý của nó. Ở thế giới nơi mà các nguyên tố ma thuật thống trị, ý tưởng này có thể thực sự trở thành hiện thực.
Một khi các mối nguy hiểm được giải quyết an toàn, thì khoảng thời gian mấy chục năm sau mới có thể phát triển ổn định.