Chương 32: Thăm trường học

Mạc Dư không tỉnh dậy, người tỉnh dậy đầu tiên chính là Ye đang ngủ ở bên cạnh bụng của Mạc Dư.

"Chít chít éc ~" Ye chui ra khỏi bụng Mạc Dư, dụi mắt, duỗi người giữa không trung, sau đó bay đến bên tai Mạc Dư gào lớn: "Chít chít éc éc éc!"

Asilie có chút không hài lòng với hành vi của tiểu tinh linh.

Trong lúc đang ngủ đột nhiên vang lên một tiếng động lớn bên tai có thể sẽ khiến bệ hạ sợ hãi. Nhưng Ye là người nhà mà bệ hạ đích thân tuyên bố trước mặt tất cả Ma tộc, lại là Thân vương đầu tiên của Ma tộc, hắn ta không có tư cách quở trách.

Vì thế…

Từ một góc nhìn nào đó, hình ảnh Thân vương tinh linh dễ thương cùng bệ hạ đang ngủ say ở bên nhau và đánh thức nhau dậy... A, có một cảm giác đẹp đẽ kỳ lạ.

Tâm tình trong nháy mắt thay đổi, Asilie đầy mong đợi nhìn Mạc Dư, không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc mà bệ hạ nhỏ tỉnh lại.

Đối với những người vừa mới thức dậy, tầm nhìn và giọng nói của họ sẽ khác so với khi họ còn thức. Mạc Dư lười biếng "Hừm" trước khi mở đôi mắt mờ mịt của mình.

Đầu óc mù mịt của cậu dần dần sáng tỏ, cậu có thể nhìn rõ người bên giường và tinh linh trước mặt, cậu liền ngồi dậy.

“Chào buổi sáng, Ye.” Sau khi chào tinh linh năng động đang bay xung quanh mình, Mạc Dư chuyển ánh mắt sang nhìn Asilie: “Chào buổi sáng, Asilie.”

“Chào buổi sáng, thưa bệ hạ.” Asilie cúi đầu, đôi mắt xanh thoáng mỉm cười.

Mạc Dư xỏ dép sang một bên, mặc quần áo với sự giúp đỡ của Asilie rồi nghe báo cáo buổi sáng của thuộc hạ.

"Bệ hạ, thần đã chọn một địa điểm thích hợp cho việc trồng trọt mà người đã đề cập, đồng thời sắp xếp những Ma tộc giỏi ma thuật đất để phân loại đất đai. Giáo viên đã được bổ nhiệm, hôm nay lũ trẻ có thể bắt đầu học lại ma thuật một cách có hệ thống. Sau khi ăn sáng xong, xin người hãy sắp xếp công việc tiếp theo."

"Bữa sáng hôm nay là trái cây, bít tết và sữa. Các đầu bếp đã cải tiến phương pháp nấu ăn dựa trên hương vị của món ăn được nếm thử trong bữa tiệc ngày hôm qua. Thần hy vọng người thích nó."

"Thain thỉnh cầu người nhanh chóng giải quyết vấn đề núi lửa bên ngoài. Người đã sẵn sàng gặp hắn ta chưa?"

“Ừm.” Mạc Dư xoay cổ tay để ống tay áo thoải mái hơn: “Để lát nữa kêu anh ấy vào đây.”

“Đây là quần áo được may cho Thân vương Ye.” Asilie mở tủ và lấy ra một bộ quần áo nhỏ giống như của Mạc Dư.

Ye đi đến chỗ quần áo, dùng các tư thế khác nhau nhìn xem thử, sau đó lại nhìn về phía Mạc Dư.

Nhận thấy hai người mình trông giống nhau, nó mỉm cười, chống tay lên hông nói với Asilie: "Chi chi chi chi!"

"Bệ hạ..." Asilie nghe không hiểu Ye nói gì, xấu hổ cầu cứu Mạc Dư.

Mạc Dư mỉm cười nhận lấy quần áo từ Asilie: "Nó đang khen ngợi anh đó, nó nói anh rất đỉnh. Tôi cũng nghĩ như vậy."

Sau khi đưa tiểu tinh linh đã mặc quần áo đến nhà ăn, đầu tiên, Mạc Dư yêu cầu ghé thăm trường học sau bữa sáng cùng với hai vị ma tướng đã ăn xong trước đó.

Sự xuất hiện của Ma vương trong giờ ra chơi khiến bọn trẻ có chút lo lắng, chúng đã nghe người lớn nói rằng Mạc Dư vẫn bình an vô sự trước đòn tấn công toàn diện của Thain. Cậu bé tóc nâu trước đó từng trừng mắt nhìn Mạc Dư mím chặt môi, sau nhiều lần do dự, cậu nhóc vẫn dẫn em gái đến bên cạnh Mạc Dư.

“Bệ, bệ hạ.” Cậu bé quỳ trên mặt đất: “Xin hãy tha thứ cho Corey vì trước đây đã vô lễ.”

Không hiểu hành động của Corey, Mạc Dư cẩn thận suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới một chi tiết nhỏ như vậy, đột nhiên mỉm cười: “Sao có thể không tha thứ chứ? Khi nhìn thấy người lạ thì đầu tiên sẽ nghĩ đến việc bảo vệ em gái của mình, hành động này thực sự làm tôi đánh giá cao. Nếu có một người anh trai như em, tôi cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc."

Corey không ngẩng đầu lên.

Mạc Dư nói tiếp: “Còn có, điều khiến tôi vui nhất chính là em chịu chủ động đến cùng tôi nói chuyện.”

Lần trước khi các cậu cùng ăn sáng, bọn trẻ đã rất dè dặt, thậm chí những người lớn còn không dám nhìn vào mắt nhau. Hiện tại, dưới lời nói của Corey, những đứa trẻ khác cũng tụ tập xung quanh, im lặng lắng nghe, vô tình bắt gặp ánh mắt của cậu nhưng cũng không tránh né.

"Mẹ nói bệ hạ rất hiền lành." Một giọng nữ nhỏ nhẹ yếu ớt đột nhiên vang lên ở bên cạnh: "Cho nên... anh trai nghĩ rằng tụi em nên xin lỗi ngài, Liya cũng nghĩ như vậy."

“Nếu đã như vậy thì em hãy đứng lên nói chuyện với tôi.” Cô bé tóc nâu trông chỉ mới năm tuổi, gầy gò và nhỏ nhắn, cô bé mặc một chiếc váy rách rưới màu trắng. Làn da của trẻ con rất mỏng manh, Mạc Dư chắc chắn rằng đầu gối của cô bé đã đỏ bừng: “Tôi thật sự không để tâm tới chuyện xảy ra trước đó.”