Chương 2: Chó địa ngục ba đầu

Không nhận được phản hồi nào.

Mạc Dư cau mày nhéo tay phải của mình.

Con chó địa ngục ba đầu trước mặt đột nhiên nằm ngửa, lộ bụng ra và thè lưỡi, lộ ra vẻ mặt rất háo hức và mong chờ.

Chó là động vật có tình cảm và linh tính rất cao.

Cảm giác được nó cư xử ngoan ngoãn và không nguy hiểm, Mạc Dư đưa tay vuốt vuốt lông trên đầu nó, đương nhiên đầu nào cũng được chăm sóc kỹ lưỡng.

Nhưng lần này khi cậu chạm vào nó lần nữa thì âm thanh lạ đã biến mất.

Ba câu đơn giản, có chút giống như lời nhắc của hệ thống.

Mạc Dư đột nhiên nghĩ tới những comment khiếu nại trên diễn đàn về cài đặt của game "Điền Viên".

Nhân vật do người chơi điều khiển có kỹ năng khám phá các kỹ năng ban đầu, người chơi có thể mở khóa lời nhắc bằng cách dùng chuột nhấp vào vật phẩm.

Có ba lời nhắc nhở, ngay cả khi đối tượng là một chiếc cốc không thể nhận dạng được mà nó cũng giải thích tới tận ba lần.

Một số người cho rằng việc sử dụng nó trên các vật phẩm thông thường là quá dài dòng, một số người khác lại cho rằng việc sử dụng nó trên các vật phẩm quý hiếm sẽ không có ý nghĩa gì, bọn họ làm ầm ĩ một trận rồi còn lập ra topic Lão Cao trong một ngày, thậm chí còn đi trước người thiết lập trò chơi, nhưng lập trình vẫn chưa được sửa đổi.

Những người chơi chỉ có thể chọn chấp nhận rồi gọi cơ chế ấy một cách trìu mến là kỹ năng "Điều quan trọng phải nói ba lần".

Được sống lại với bất kỳ khả năng đặc biệt nào âu cũng là chuyện tốt, nhưng không phải là hơi lãng phí khi được sống lại với “Điều quan trọng phải nói 3 lần” sao?

Thôi vậy, có còn hơn không.

Không chú ý đến kỹ năng này nữa, Mạc Dư lại nhìn con chó ba đầu trước mặt.

Sau khi gạt nỗi sợ hãi sang một bên, cậu nhìn thấy chiếc vòng quanh cổ con chó ba đầu.

Bởi vì nó vẫn đang nằm ngửa, giơ hai chân lên trời, uốn éo làm ra hành động rất dễ thương nên bảng tên trên ba chiếc vòng cổ vô cùng rõ ràng.

Trên đó có khắc những dòng chữ mà cậu chưa từng thấy trước đây.

Nhưng Mạc Dư hiểu, cậu thử đọc lên.

“Đại Hắc?” “Gâu!” Đầu bên phải của con chó ba đầu sủa lên đáp lại, cái đầu ở giữa lập tức chen tới, đôi mắt to sáng ngời đầy mong đợi.

Mạc Dư ngẩng đầu lên, nhìn rõ ràng dòng chữ trên cổ ở giữa: “Nhị Hắc?”

Nhị Hắc cũng phát ra âm thanh "gâu gâu".

Vậy có phải là cái đầu đang nghiêng đầu lè lưỡi "là Tam Hắc?"

Lần này không có phản hồi.

Mạc Dư phải đưa tay qua đầu lần nữa mới nhìn thấy chiếc vòng cổ bên trái. "A, thật xin lỗi, hóa ra mày là Tiểu Hắc."

Người nghĩ ra cái tên này có lẽ cho rằng tên tập thể và tên cá nhân không thể giống nhau.

“Gâu, gâu!” Con chó ba đầu từ dưới đất đứng lên, cái đuôi nhọn lắc lư từ bên này sang bên kia, vòng quanh Mạc Dư.

Ba cái đầu của nó rất vui mừng khi được Mạc Dư gọi tên.

Mạc Dư khoanh tay lại rùng mình.

Con chó ba đầu mừng rỡ, nhưng khi bắt đầu chạy thì tạo thành một cơn gió ùn ùn. Bây giờ không có mặc quần áo đàng hoàng nên Mạc Dư run rẩy vì lạnh.

Biện pháp cuối cùng, cậu cố gắng ra lệnh: “Tam Hắc, dừng lại, ngồi xuống.”

Con chó Địa ngục ba đầu lập tức hạ mông xuống đất, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực.

Mạc Dư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đang định nói tiếp thì một giọng nam xa lạ đột nhiên truyền đến: “Tam Hắc, sao đột nhiên mày lại bỏ chạy thế?”

Có người tới!

Mạc dư vội vàng chạy đến tảng đá phía sau chân trước của Tam Hắc, nghiêng người lẩn tránh, lặng lẽ quan sát.

Khuôn mặt của người đó có quầng thâm nặng nề dưới mắt, thân hình gầy gò bên ngoài khoác hờ hững một chiếc áo choàng trắng, kèm theo một thanh trường kiếm sáng chói treo trên thắt lưng.

"Xem ra mày vẫn thích ngồi ở đây hơn, vậy thì tao trở về tiếp tục cầu nguyện đây."

Sau khi yếu ớt chậm rãi nói từng chữ, người đàn ông nhìn con chó ba đầu lần cuối rồi quay người rời đi.

Không biết người này tốt hay xấu, vì không nhìn thấy hắn ta nên Mạc Dư chỉ co rúm người không nhúc nhích.

Không ngờ, Tam Hắc đột nhiên giơ chân lên chạm vào hắn ta rồi liên tục sủa.

Người đàn ông quay lại lần nữa, đôi mắt hắn ta đột nhiên mở to khi hạ ánh mắt xuống. Bị bất ngờ xuất hiện trước mặt người đàn ông, Mạc Dư che thân dưới của mình lại, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cậu không có mặc quần áo.

Nếu thật sự là một đứa bé thì có lẽ sẽ không để ý, nhưng Mạc Dư đã là một người đàn ông trưởng thành, biết xấu hổ, không có cách nào có thể bình tĩnh đối mặt với người lạ.

Đặc biệt là khi đối phương bị sốc đến mức mở to mắt, hắn ta bước nhanh về phía trước, mở miệng định nói điều gì đó.

Có thể hắn ta sẽ nói "Cậu là ai?", hoặc có thể hắn ta sẽ nói "Sao cậu lại vào được đây?", hoặc có thể hắn ta sẽ gào lên “Lính canh đâu".

Ừm, với tư cách là một người khả nghi thì nhắm chừng tự thú có thể sẽ tiết kiệm thời gian hơn xíu.

Mạc Dư nghĩ nghĩ, đang định lên tiếng thì lại bị động tác của người đàn ông này làm cho kinh ngạc.

Bởi vì, hắn ta quỳ một gối xuống!

Mặc dù chiều cao của người đàn ông bị giảm đi vì hành động này nhưng Mạc Dư vẫn thấp hơn hắn ta cả một cái đầu.

Cũng bởi vì vậy mà Mạc Dư hơi ngẩng đầu là có thể thấy người đàn ông đang cúi đầu nhìn xuống đất, giữ tư thế cung kính này mà chảy nước mắt.

“Bệ hạ…”

Hả? Anh gọi cái gì cơ?...