Đôi mắt của Yatis rất nghiêm túc và tập trung, cộng với khuôn mặt hoàn hảo đó, Mạc Dư cảm thấy nếu như từ chối hắn thì chính là một tội ác.
Câu nói ngoại hình là công lý quả thật là đúng!
Mạc Dư vươn tay cầm nhận lấy con tôm, cho vào miệng, nhai rồi nói: "Cám ơn anh, anh ăn tiếp đi, tôi còn có việc."
Cậu vẫn phải kiểm tra những thiết bị được thần ban cho.
Mạc Dư mặc áo giáp và mũ bảo hiểm màu vàng không có mô tả vật chất, nhặt thanh kiếm vàng phù hợp và gọi bảng nhân vật.
[Tên: Mạc Dư
Cấp độ: 100
Lượng máu hiện tại: 130000
Kháng phép: 100 100
Sức đề kháng vật lý: 100 100
Sức mạnh tấn công phép thuật: 0
Sức tấn công vật lý: 0
Ba lô: 797/1000]
E rằng đây không phải là bàn tay độc ác của cao thủ du hành thời gian! Tại sao chỉ thêm sức khỏe và phòng thủ? Kỹ năng này đã có khả năng phòng thủ tuyệt đối, vậy việc thêm các thuộc tính này có tác dụng gì?
Chán nản, Mạc Dư thay thanh kiếm dài bằng cung tên và nhìn vào bảng lần nữa.
Ngã!
Thất vọng vô cùng, Mạc Dư bực bội ném cung tên xuống đất. Cây cung và mũi tên vàng vô tội nằm trên mặt đất, tiếp tục phát ra ánh sáng vàng lấp lánh. Nếu tắt đèn đi, e rằng nó vẫn có thể dùng làm thiết bị chiếu sáng.
Vậy cậu cần thiết bị này để làm gì? Đi ra ngoài và làm mù mắt kẻ thù?
Sau khi cởi hết trang bị trên người và bỏ lại vào trong bao bì, Mạc Dư liếc nhìn người đàn ông tóc bạc bên cạnh đang nghiêng đầu nhìn cậu, cáu kỉnh vẫy tay: " Tiểu Á Á, đi ngủ đi, Tôi muốn nghỉ ngơi!"
Yatis tai nghiêng một chút, tiếp tục nghiêng đầu nhìn chằm chằm Mạc Dư.
Nhìn mái tóc của hắn cũng có thể biết được anh chàng này đang thắc mắc Tiểu Á Á là ai, Mạc Dư với giọng điệu thiếu kiên nhẫn giải thích: "Anh đó, Tiểu Á Á, quay về nhà ngủ đi."
“Được.” Yatis từ trên mặt đất đứng dậy, cúi đầu nhìn vị bệ hạ nhỏ xíu của mình: “Ngày mai thần sẽ trở lại.”
Nói xong hắn quay người rời đi.
Sau khi nhìn Yatis biến mất, Mạc Dư ngồi ở mép giường, gõ nhẹ công tắc đèn để tắt đèn. Sau đó cậu trực tiếp ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại, lăn lộn vài vòng rồi nằm xuống tận hưởng đêm yên tĩnh đầu tiên sau khi đến thế giới khác.
Nếu cậu chưa đến đây, có lẽ bây giờ cậu đang livestream nhỉ?
Bởi vì quá thích ở nhà, chưa từng yêu ai, cũng không biết liệu mình có thể tìm được người để cùng chung sống cả đời hay không, vì vậy, Mạc Dư sống một mình thuê một căn nhà và một căn nhà sẽ sử dụng trong tương lai.
Thi thể được tìm thấy và cảnh sát đã can thiệp, sau khi kiểm tra thông tin cá nhân của cậu, họ nên quyên góp số tiền kiếm được trong vài năm qua cho trại trẻ mồ côi như đã nêu trong di chúc.
Mạc Dư chỉ mới sáu tuổi khi lần đầu tiên vào trại trẻ mồ côi. Trong trại trẻ mồ côi không được coi trọng và dinh dưỡng không đủ nên gầy gò gầy gò giống như những đứa trẻ của Ma tộc vậy.
Trưởng khoa là một ông già vui tính, khi mọi người không chịu ăn vì không chịu ăn cháo và bắp cải, ông sẽ bắt đầu kể những câu chuyện về nạn đói ngày xưa.
Họ đào rễ cỏ, nhai vỏ cây, thậm chí bắt chuột rồi ăn thịt chúng giữa bảy hoặc tám thành viên trong gia đình. Nói xong hát mấy bài đoàn kết và khuyên họ hãy kiên trì và giúp đỡ lẫn nhau…. sau đó…
Mạc Dư nhắm mắt lại.
Một người tốt bụng đã quyên góp tiền để hỗ trợ nhóm trẻ em của họ nên tất cả đều lớn lên thuận lợi. Thỉnh thoảng bọn họ lại hẹn nhau về trại trẻ mồ côi quyên góp tiền bạc, vật chất, giúp chăm sóc bọn trẻ, sau đó đặt một nắm cỏ đuôi chó yêu thích của ông nội trước bia mộ của ông nội trưởng khoa.
Mẹ kiếp, mẹ kiếp!
Dừng lại những suy nghĩ đang lang thang như ra vẻ của mình, Mạc Dư xoay người lại nằm nghiêng. Trước đây kiếm tiền và làm những điều tốt trong khả năng của mình khi sống là mục tiêu trong cuộc sống, giờ đây cậu đã quyết định trở thành một vị Ma Vương tốt bụng, yêu thương và bảo vệ thần dân của mình!
Ừm, nghe cũng khá là cao thượng đấy.
Nhưng cũng con mẹ nó khó chết!
Mặc dù từ lâu cậu đã hiểu được từ lời nói của Asilie và Thain rằng tình hình bên ngoài lâu đài không lạc quan, nhưng Mạc Dư thực sự không ngờ rằng nó sẽ khủng khϊếp như vậy.
Khi cậu bước ra khỏi lâu đài, nhiệt độ xung quanh cậu lập tức tăng lên đáng
kể.
Cảm giác nóng rát của ánh nắng chiếu vào cơ thể và hơi thở nóng hổi mà cậu hít vào chẳng mấy chốc khiến Mạc Dư toát mồ hôi. Mồ hôi bốc hơi trực tiếp trước khi chạm đất khiến da bị ngứa ran.
"Bệ hạ!" Asilie lo lắng cau mày: "Để Alise ôm người? Màn nước kết giới sẽ làm cho người thoải mái hơn."
Mạc Dư ngẩng đầu liếc nhìn Asilie cũng đang đổ mồ hôi như suối, cậu lắc đầu, lấy tấm vải lụa trong gói ra đưa cho Asilie đang bày ra vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng. Sau đó, cậu quàng một mảnh lên đầu, quay đầu nhìn về phía Tam Hắc: “Tam hắc, mày ở trong lâu đài chờ tao trở về.”
Con chó lông xù khổng lồ sủa hai tiếng, chạy mấy vòng quanh người chủ, nằm trên mặt đất vẫy đuôi, ba đôi mắt tròn xoe nhìn cậu như muốn cầu xin được ở lại.
"Bệ hạ, Tam Hắc là một con quái vật sống trong vực sâu dung nham, nó không sợ nóng." Asilie noi gương Mạc Dư mà quấn một miếng vải: "Hiện tại ngài không có thú cưỡi. Mặc dù đang cưỡi ngựa trên Tam Hắc sẽ làm hỏng hình ảnh của ngài, nhưng đó là giải pháp hợp lý nhất để đi tham quan và du hành.”
Ba cái đầu của Tam Hắc cùng nhau gật đầu, cái đuôi thon dài hình tam giác lắc lư dữ dội.
Nhận thấy nó thực sự không thè lưỡi ra, Mạc Dư chấp nhận lời đề nghị. Trước sự ngạc nhiên của Mạc Dư, Tam Hắc cũng phóng ra một lớp kết giới màu đỏ, chặn một phần ánh sáng mặt trời.
Chẳng bao lâu, Mạc Dư cũng biết được những công dụng khác của kết giới này.
Chống ném!
Bởi vì tốc độ của Tam Hắc quá nhanh nên khung cảnh cậu đi qua nhanh chóng biến thành dư ảnh. Về phần Asilie, hắn ta có thể đuổi theo Tam Hắc với tốc độ không đổi mà không hề có chuyện không thể theo kịp.
Khó khăn lắm mới túm được nhúm lông của Tam Hắc cho đến khi nhìn thấy tòa nhà, Mạc Dư thở phào nhẹ nhõm.
Asilie bước tới đàm phán với hai cường giả canh giữ cổng thành, rồi quay lại với vẻ mặt không vui.
"Bệ hạ, tên Thain này lại dám gặp ngài ở đấu trường, hắn dám kiêu ngạo như vậy!!! Thành khẩn thỉnh cầu ngài ban cho thần quyền xử phạt bọn chúng!"
Mạc Dư nhìn hai tên Ma tộc gác cổng đang nhìn về phía này, sau đó nhìn người thuộc hạ chân thành bên cạnh đang đỏ mặt vì tức giận, bình tĩnh nói: “Asilie, đừng tức giận. Tôi có lẽ biết ý định của bọn họ, tôi có biện pháp xử lí, anh nên có niềm tin vào thực lực của tôi hơn một chút."
Sau khi nói dối mà mặt không đổi sắc, Mạc Dư thẳng lưng, cởi bộ quần áo lụa trên người ra, đồng thời cũng cởi bỏ quần áo của Asilie, để lộ ra bộ quần áo mỏng manh lộng lẫy mặc trên người.
So với trang phục của Thain thì rõ ràng là trang nhã hơn rất nhiều.
Vì chiều cao của mình nên Mạc Dư không xuống khỏi Tam Hắc mà cứ cưỡi nó đi theo đám Ma tộc dẫn đường.
Rất nhiều Ma tộc đều sẽ tò mò nhìn chằm chằm Mạc Dư.
Khi nhìn thấy dấu ấn đôi cánh màu đen trên cổ áo của Mạc Dư thì tỏ ra sợ hãi, hoặc là tò mò, hoặc là mong chờ.
Tân Ma vương đã thực sự xuất hiện! Cậu còn trẻ tuổi như vậy và thực sự không có bất kỳ sức mạnh nguyên tố nào trong người. Nhưng cậu lại không tỏ vẻ sợ hãi gì cả, cậu cơ bản không biết ý đồ của Eli sao?
Nếu Lãnh chúa Eli thắng trận thì tất cả bọn họ có thể trở về sống trong lâu đài. Ban đêm không cần phải suy nghĩ rất nhiều lần liệu lựa chọn như vậy có phải là một sự khinh thường đối với Ma vương Light hay không.
Ai bảo nhị vương, tam vương đều bị vẻ ngoài của kẻ địch lừa gạt, khinh địch mà chết? Là một Ma tộc mà lại bị vẻ đẹp của kẻ thù quyến rũ, vị vua đến từ dị giới thực sự không đáng để tin tưởng!
Nhớ lại nỗi thất vọng khi biết sự thật, lũ Ma tộc lại trở nên quyết tâm, lập thành tốp năm tốp ba tiến đến đấu trường.
Khi họ đến một địa điểm tương tự như Đấu trường La Mã thời cổ đại, Mạc Dư cuối cùng đã gặp Thain.
Ma tộc cao lớn với làn da màu lúa mì này ngồi trên chiếc ghế dành riêng cho nhà vua, đội vương miện và mặc áo choàng, tuy trên mặt không có biểu cảm nhưng đôi mắt lại bất lực, thỉnh thoảng lại giật mạnh dây buộc của áo choàng. .
Đứng cạnh hắn ta là một Ma tộc tóc tím với đôi mắt u ám, trông không hề hài hòa với nhau.